Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 900: Phiền phức (2)

"Một rạp hát lớn như vậy, Lữ Gia Ban hát phấn hí, chắc chắn sẽ rất hăng hái, đợi bọn họ bắt đầu hát rồi, ta nhất định phải đến cổ vũ."
"Còn hát phấn hí sao? Thật là phí cho một rạp hát lớn như vậy."
"Này! Phấn hí thì sao chứ, thử hỏi có ai không thích xem phấn hí chứ?"
Với việc nói cây cà ra cây kê của Cẩu Oa, tình tiết nhỏ này nhanh chóng trôi qua, bọn họ tiếp tục dạo quanh ngự hoa viên.
Đi dạo một hồi, bọn họ phát hiện trong ngự hoa viên vậy mà lại còn có một nhà kính chuyên dùng để trồng các loại rau vụ đông, những người này vô cùng mừng rỡ, nhao nhao đi hái, chuẩn bị để dành làm sủi cảo đón năm mới.
Vào mùa đông, những loại rau xanh tươi này rất hiếm, về phần khách khí gì đó, bọn họ thực sự không thèm để ý, những loại rau này đã là của Cao Trí Kiên rồi thì đương nhiên cũng là của bọn họ.
Sau khi đi dạo quanh ngự hoa viên một vòng, cả nhóm trở về sau khi tận hưởng niềm vui, tất cả đều coi đây là đi đạp thanh trong viện.
Với bộ dạng hiện tại, Lý Hỏa Vượng đương nhiên muốn nghỉ ngơi nhiều hơn, những người khác cũng không có ý định quấy rầy hắn, liền đưa hắn trở lại cửa phòng rồi chuẩn bị rời đi.
Thấy những người khác đều đã rời đi, Bạch Linh Miểu cũng đẩy Lý Hỏa Vượng đang ngồi trên ghế mây vào trong phòng.
"Lý sư huynh, huynh thật sự không sao chứ?" Đã nuốt xá lợi, Bạch Linh Miểu mặc dù bị mù, nhưng cảm tri cực kỳ mẫn cảm, Lý Hỏa Vượng vừa rồi nhất định không phải là đang xem tiết trời.
"Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà, chuyện nhỏ."
Vào lúc chuẩn bị tiến vào phòng, Lý Hỏa Vượng đột nhiên lên tiếng: "Miểu Miểu, đợi lát nữa muội giúp huynh mời Tư Thiên Giam tới đây nhé, huynh có một số chuyện muốn hỏi rõ."
Bạch Linh Miểu hơi giật mình, nhưng sau đó lại gật đầu: "Ừ, được, muội biết rồi."
Đợi đến lúc cô rời đi, cô cũng thuận tiện dẫn theo Lý Tuế đang dính trên người Lý Hỏa Vượng đi theo, có điều sau một khoảng thời gian không gặp, Lý Tuế không nỡ rời xa Lý Hỏa Vượng.
"Đại nương, để con ở cùng với cha con đi, con đã rất lâu không gặp cha rồi." Lý Tuế rất không nỡ mà nói, mặc dù tướng mạo là một tuyệt sắc thiếu nữ nhưng thần thái và cách nói chuyện không khác gì một đứa trẻ.
"Không được, đầu của cha ngươi hiện tại rất mỏng manh, lỡ như ngươi không cẩn thận va phải thì sao? Mau đi theo ta."
Giọng điệu của Bạch Linh Miểu trở nên nghiêm khắc, Lý Tuế đột nhiên mềm lòng, bị Bạch Linh Miểu nắm lấy tay, Lý Tuế rời đi nhưng chốc chốc lại quay đầu nhìn lại với vẻ không nỡ.
Sau khi bọn họ rời đi, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Lý Hỏa Vượng từ từ nhắm mắt lại.
Những ngón tay trên bàn tay phải của Lý Hỏa Vượng đang gõ trên tấm da thuộc căng dày, mà những ngón tay trên bàn tay trái của hắn cũng đồng thời gõ lên chiếc ghế mây trơn nhẵn. Trong khung cảnh tối om, mùi thuốc sát trùng quyện với hương hoa thoang thoảng.
"Lý Hỏa Vượng, nghe nói ngươi tìm ta?"
Nghe thấy thanh âm, Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy Tư Thiên Giam đang đứng ở trước mặt mình.
Người đàn ông cao lớn đang mặc chiếc áo choàng lớn màu đỏ, cảm giác áp bức chiếm cứ lấy toàn bộ tầm nhìn trước mắt.
Lý Hỏa Vượng bình tĩnh nhìn ông ta, dừng một chút rồi mới chậm rãi mở miệng: "Có phải còn có cái đuôi chưa xử lý gọn không?"
“Ai nói cho ngươi biết?” Tư Thiên Giam tựa hồ có chút kinh ngạc, Lý Hỏa Vượng vậy mà lại phát hiện ra.
“Không ai nói cho ta biết cả, ta đột nhiên tự cảm nhận được.” Trong đầu Lý Hỏa Vượng hiện lên ánh mắt quét qua từ phía sâu nơi hành lang bệnh viện.
Tư Thiên Giam chậm rãi gật đầu: "Không sai, nhưng loại chuyện vặt này Giam Thiên Tư sẽ xử lý, ngươi không cần lo lắng, yên tâm dưỡng thương là được."
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Lý Hỏa Vượng lại lần nữa truy hỏi, hắn không nghĩ rằng có chuyện gì liên quan đến long mạch Đại Lương mà lại là chuyện nhỏ cả.
Nhưng đối mặt với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Tư Thiên Giam lại không trả lời, ông ta quay người và rời đi.
“Ông không tin ta?” Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến Tư Thiêm Giam dừng lại: "Ta đã giúp ông đối phó với Xúc Xắc rồi, ông còn không tin ta?"
"Đặt ngươi vào vị trí của ta mà suy nghĩ, ngươi có tin không?"
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng định giải thích thêm gì đó, nếu không có kẻ thù chung là Xúc Xắc, mối quan hệ giữa hai người thực ra không thân thiết như tưởng tượng.
"Nếu ông cần sự giúp đỡ của ta, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta, ta cũng sống ở Đại Lương, ta cũng không hy vọng Đại Lương sụp đổ."
Tư Thiêm Giam dùng bóng đen trong đạo bào nhìn về phía Lý Hỏa Vượng: "Ta biết ngươi nghĩ như vậy, nhưng ta biết vị phía sau ngươi kia có bàn tính gì sao? Ngươi hiện tại không còn là ngươi nữa."
"Bàn tính của Tư Mệnh chưa bao giờ phù hợp với người phàm chúng ta. Giam Thiên Tư, Giam Thiên Tư, Giam Thiên Tư được định sẵn phải giám sát trời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận