Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1331: Ra tay

Huống chi hiện giờ hướng đi phong thủy của Đại Tề đã ngừng, bọn họ cố tính cỡ nào cũng không ra, càng đừng mơ chọn ngày chiêm tinh.
"Nếu tính không ra thì kêu họ đừng tính nữa, yên tâm chuẩn bị chiến tranh."
“Rõ.”
Binh Gia kia vừa rời đi, phương trượng Chính Đức Tự đã tiến tới: “A Di Đà Phật, Lý thí chủ, bần tăng xin chào."
“Ngươi khùng hả? Hiện tại là lúc khách khí sao? Có gì nói nhanh.”
Thiền Độ châm chước một lát sau, mở miệng nói: "Lý thí chủ, bần tăng cảm thấy việc này không đến tình trạng đó. Có lẽ chúng ta có thể thương lượng với đối phương."
Thông tin trong câu này có gì đó đáng để ngẫm lại, Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn ông ta, trên mặt chậm rãi lộ ra một chút cười nhạt:
“Như thế nào? Có phải cảm thấy bên Thiên Trần Quốc cho lương nhiều hơn chút, cho rằng Đại Tề và Thiên Trần hợp tác sẽ tốt hơn?”
“Thiền Độ quốc sư, ngươi dù gì là người xuất gia, không phải thương nhân cầm bàn tính cân đo đong đếm.”
Lời của Lý Hỏa Vượng hiển nhiên có ý khác, phương trượng Chính Đức Tự đương nhiên nghe ra được.
Thiền Độ chắp hai tay lại vái hướng Lý Hỏa Vượng:
"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, người xuất gia không nói dối, bần tăng đã nói Đại Tề là của Lý thí chủ thì tuyệt đối không đổi ý.”
“Nhưng Chính Đức Tự mặc dù là Đại Tề Quốc Giáo, nhưng không thể khống chế hết thảy tất cả lòng người. Nếu hòa thượng trong Chính Đức Tự không làm được thì tự nhiên có người khác tin.”
Khi Thiền Độ nói ra lời này, bốn hòa thượng dùng giới trượng nâng một ông già lên.
Khi ông già bị đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng lập tức sổ một tràng, giống như chậm một khắc sẽ bị hành hạ thê thảm.
"Ta không biết, ta thực sự không biết ai đã truyền nó."
"Bọn họ nói Thiên Trần Quốc không muốn đấu với Đại Tề Quốc, người Đại Tề bị Bồ Tát giả lừa dối, lợi dụng người khác làm mũi dao, khiến họ đổ máu đổ mồ hôi vô ích cho người khác.”
“Họ còn cho rằng tất cả thảm họa ở Đại Tề đều do Bồ Tát giả gây ra.”
“Nói hết, thật sự đã hết, ta chỉ biết bấy nhiêu thôi, ta thật sự chỉ biết bao nhiêu đó!”
"Ta không dám nữa, ta thực sự không dám nữa!"
"Lời đồn ... " Lý Hỏa Vượng không ngờ rằng chiêu đầu tiên của đối phương là cái này, công nhận chiêu này rất nham hiểm, nửa thật nửa giả.
Nay xem ra không phải Thiên Trần Quốc không làm gì, bọn họ không định đối đầu trực diện với hắn mà là chơi chiêu sau lưng.
Hiện tại bọn họ đã hiểu rằng đối đầu với Lý Hỏa Vượng không có ích lợi gì, cho dù thắng thì hai bên cùng bị tổn thương, không được ích gì.
Cho nên bọn họ định dùng tin đồn để làm tan rã lòng người của Đại Tề, hạ thấp uy tín của Lý Hỏa Vượng, nếu hắn không thể chỉ huy Đại Tề thì mọi chuyện sẽ khác.
Lý Hỏa Vượng có thể phán đoán ra đây là phương pháp của Bắc Phong, nếu không phải Bắc Phong thì cũng là Tọa Vong Đạo của Thiên Trần Quốc ra tay.
Suy tư giây lát, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về hướng Thiền Độ:
“Phương trượng, nếu đối phương đã ra chiêu, vậy Đại Tề Giam Thiên Tư nghĩ ra chiêu để ứng đối chưa?”
"Bần tăng đã khiến người trong tư chú ý tới chuyện này, nhất định phải nghiêm ngặt đề phòng không cho tin tức truyền ra ngoài.”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu: “Việc này ngươi không thể làm được, tin đồn không thể ngăn chặn, càng ngăn lại thì dân chúng Đại Tề càng cảm thấy đây là thật.”
"Mà cho dù tạm thời ngăn chặn thì sao? Bọn họ có thể lại đến Đại Tề tung tin đồn thêm lần nữa, chúng ta không chiếm lợi thế về mặt này.”
“Vậy phải làm sao?”
“Kệ đi, giao ta giải quyết trò vặt này.” Lý Hỏa Vượng nói rồi đi ra ngoài.
Tin đồn là một trong những công cụ của Tọa Vong Đạo, nếu họ sử dụng thì Lý Hỏa Vượng đương nhiên cũng dùng, biết dùng thì tự nhiên gỡ bỏ được.
"Hắn muốn tung tin đồn đúng không? Vậy thì ta giúp hắn tuyên truyền!”
Lý Hỏa Vượng kéo mặt mình, một khuôn mặt bình thường thay thế mặt của hắn.
Lý Hỏa Vượng đút hai tay vào ống tay áo, nghẹo cổ đi hướng chợ Tây, động ý niệm, áo đạo sĩ mặc trên người dần biến thành chiếc áo bông cũ nát.
Chợ Đông và chợ Tây là nơi bán đồ, so với trước kia thì chợ đã bán nhiều chủng loại hơn.
Ít nhất sẽ không có chuyện bốn lượng gạo có thể khiến người bu đen bu đỏ nữa.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không đi dạo chợ mà quay người đi vào một con hẻm sâu ở phía đông.
Đi vòng vòng thêm vài lần, cuối cùng Lý Hỏa Vượng mở ra một giếng nước ngầm bỏ hoang, một con đường nhỏ mờ tối xuất hiện ở trước mặt hắn, đây là chợ đen, bán một số thứ bên ngoài cấm bán.
Chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn, các Binh Gia ở bên ngoài sẽ nhắm mắt làm ngơ, vì cho dù tạm thời cấm thì vẫn sẽ xuất hiện ở những địa phương khác.
Đây là nơi lý tưởng để truyền tin, mặc dù có một số người cố ý hạ giọng, nhưng thính giác mẫn tuệ của Lý Hỏa Vượng vẫn có thể nghe rõ.
"Ài, ngươi nghe gì chưa? Tại Bồ Tát kia nên chúng ta mới khổ sở như vậy.”
"Đừng nói nhảm, Bồ Tát mang đồ ăn đến cho chúng ta, chính mắt ta nhìn thấy!"
“Trời, tất cả đều là gạt người, ta nghe nói Bồ Tát này là Tọa Vong Đạo, thích nói dối nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận