Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 875: Xúc Xắc

Khoảnh khắc hai người tiếp xúc.
Keng!
Cao Trí Kiên cúi đầu, sừng rồng phân nhánh một bên hất lên, Tử Tuệ Kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng bị tung lên cao, thoáng chốc hắn để trống trước người.
Vuốt rồng có hoa văn rồng phượng kéo theo xích vàng quấn cổ tay móc ngực của Lý Hỏa Vượng.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng trán nổi gân xanh, bóng dáng cao lớn mặc trọng giáp của Bành Long Đằng như tấm khiên lớn chắn ở giữa hai người.
Nhưng mà giây tiếp theo.
Phập!
Hai móng của Cao Trí Kiên đâm vào lồng ngực của Bành Long Đằng.
Phần thân thể dài mảnh của Cao Trí Kiên bỗng vặn vẹo vọt tới, hắn ta xuyên thủng ngực của Bành Long Đằng để lại cái lỗ lớn.
Giờ phút này long mạch giống như một cây gậy xuyên qua ngực của Bành Long Đằng, mang theo nàng ta, tốc độ không giảm bớt lao về phía Lý Hỏa Vượng.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nâng lên Tử Tuệ Kiếm, Cao Trí Kiên không chút do dự ngẩng đầu lên, dùng đầu của mình đụng hướng binh khí của Lý Hỏa Vượng, sừng rồng cứng còn hơn Tử Tuệ Kiếm.
"Không thể tiếp tục như vậy, nhất định phải nghĩ ra biện pháp!”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy nghĩ vấn đề này thì trong lòng reo chuông cảnh báo, hắn nhanh chóng móc mắt trái bóp nát.
Cao Trí Kiên từ bên trái lao qua bỗng chốc bị một đoàn màu sắc kỳ lạ bao phủ, trở nên chậm chạp.
Nhưng mà chưa đợi Lý Hỏa Vượng thở dốc, một khúc long mạch mang theo gió rít từ sau lưng hắn quét qua.
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng nhảy lên cao, mới vừa tránh thoát đòn đánh lén mạo hiểm này thì một móng vuốt rồng từ trên trời giáng xuống bóp cổ của hắn.
Không đợi Lý Hỏa Vượng giãy giụa, móng rồng từ bốn phương tám hướng bắt lấy tay chân của hắn, hoàn toàn khống chế toàn thân rồi kéo hắn lên trời cao, xoay nhanh.
Trước mắt trời đất quay cuồng, Lý Hỏa Vượng cảm giác có năm sức mạnh kéo cổ và tay chân của mình hướng ra ngoài.
Răng rắc một tiếng, xương cổ, tay chân của Lý Hỏa Vượng rất nhanh bị kéo trật khớp, nhưng đó chỉ là bắt đầu, da thịt không chịu nổi sức kéo dần rách toạc ra.
"Ha ha ha! Chư vị hương thân phụ lão của Thượng Kinh, tất cả hãy nhìn kỹ! Hôm nay ta cho các ngươi xem ngũ mã phân thây! Có tiền thì thưởng ủng hộ, không có tiếng nhớ kêu một tiếng hay!” Lời nói của Cao Trí Kiên vang bên trên bầu trời Thượng Kinh Thành.
"A a a!" Toàn thân đau nhức, Lý Hỏa Vượng điên cuồng giãy giụa muốn thoát khỏi cục diện phải chết này, nhưng vẫn không thể ngăn cản thân thể của mình bị kéo càng lúc càng dài ra.
Khi máu chảy ra từ miệng vỡ trên người Lý Hỏa Vượng, từng ngọn đèn Khổng Minh hình hoa sen to cỡ căn nhà không biết bắt đầu từ lúc nào đã bay đến gần long mạch.
Trong mỗi chiếc đèn Khổng Minh có một vị đồng tử hoa sen ngồi xếp bằng, các đồng tử cùng hát ca dao:
"Thanh dương thăng, bạch dương khởi, vô sinh lão mẫu phổ chúng sinh, hồng dương lạc, tử dương diệt, dưỡng an cực nhạc thường tịch quang!"
Mây đen trên trời bắt đầu lăn lộn, hình thành một ít thứ khó tả, vảy rồng trên long mạch dường như cảm giác được cái gì, dựng ngược lên.
Cao Trí Kiên đang hành hạ Lý Hỏa Vượng tạm bỏ qua hắn, mình rồng khoanh lại nhào về phía đèn Khổng Minh.
Đây là một cơ hội tốt để chạy trốn, huyệt Thái Dương của Lý Hỏa Vượng phồng lên, Bành Long Đằng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hai tay bắt lấy móng rồng cứng rắn bẻ ra, Lý Hỏa Vượng người đầy vết thương vô lực rớt xuống đất.
Lý Hỏa Vượng rơi tự do, chợt phát hiện hình như mình bị hoa mắt, một người phụ nữ áo trắng nhẹ bay giống như Tiên Nhân đạp không khí đi hướng hắn, khuôn mặt của người kia thật quen thuộc.
Người kia nhẹ vung hai tay, dải lụa dài bay tới nhẹ nhàng bao lấy Lý Hỏa Vượng sắp rơi, kéo về phía một chiếc đèn Khổng Minh.
Thuốc bôi như mỡ heo nhẹ bôi lên miệng vết thương của Lý Hỏa Vượng, cảm giác đau nhanh chóng biến mất, hắn như đang nằm trên bông gòn mềm mại.
Khi Lý Hỏa Vượng lấy lại tinh thần, phát hiện mình nằm tựa vào ngực một người phụ nữ, ngực của Bạch Linh Miểu.
"Miểu Miểu?" Lý Hỏa Vượng có chút xa lạ nhìn thiếu nữ trước mắt.
Giữa hai chân mày của cô vẽ một đóa hoa sen trắng, khuôn mặt thanh tú trắng nõn không vui không buồn, hai mắt bị dải lụa màu trắng dài cột lại.
"Miểu Miểu! Thật sự là muội!” Lý Hỏa Vượng kích động ôm cô.
Bạch Linh Miểu hơi do dự, hai tay cuối cùng vẫn vòng qua eo hắn.
“Trong thời gian này muội đi đâu vậy? Ta sốt ruột muốn chết!” Lý Hỏa Vượng ôm chặt Bạch Linh Miểu, gần như muốn nhét cô vào ngực mình.
“Lý sư huynh, ta đã để lại một phong thư cho huynh mà, huynh không nhận được sao?” Giọng nói của Bạch Linh Miểu mềm nhẹ nhưng không còn một chút nhiệt độ.
Nghe lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng trầm xuống, nhìn hướng Cao Trí Kiên ở trên trời đã phá hủy một nửa đèn Khổng Minh.
“Hồng Trung, ta nói rồi, ta không bắt nữ nhân của ngươi, chúng ta là Tọa Vong Đạo, làm chuyện bắt cóc là có lỗi với tổ sư gia!”
“Nhưng, ha ha, đừng quên nghề cũ của chúng ta, cho nên ta có thể lừa ngươi, khiến ngươi cho rằng ta bắt nàng.”
“Đừng trách ta, tất cả là tự ngươi nghĩ thôi, ta chẳng làm gì cả, ha ha ha ha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận