Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 228: Na Hí (1)

“Ôi, tiểu đạo gia hỏi ta cái này cũng như không, ta làm gì có năng lực biết những thứ này, ta có thể biết kế bên Tứ Tề là Hậu Thục Quốc đã xem như giỏi lắm rồi.”
Cũng đúng, Lữ Trạng Nguyên là người diễn kịch, tự nhiên không thể nào biết chuyện cụ thể của nước khác.
Lý Hỏa Vượng hỏi các sư huynh muội:
"Các ngươi biết chuyện của Hậu Thục Quốc không?”
Cần trước tiên tìm hỏi rõ nơi sắp đi qua mới được.
Khiến Lý Hỏa Vượng thất vọng là nhận được cái lắc đầu đồng loạt.
Thoạt trông bọn họ đều không phải bị bắt ở Hậu Thục.
"Lý sư huynh, ta nhớ có một đạo đồng là Hậu Thục, nhưng lần đó hắn đã bị chết chìm.”
Nghe Xuân Tiểu Mãn nói, Lý Hỏa Vượng nhẹ thở ra một hơi.
Hiện giờ chỉ có thể đi một bước xem một bước, nhưng may mà đỡ hơn lúc trước nhiều rồi.
Lý Hỏa Vượng không còn mối nguy Đan Dương Tử, có thêm nhiều năng lực tự bảo vệ mình so với lúc mới ra Thanh Phong Quan.
Lý Hỏa Vượng vừa nhảy xuống xe ngựa liền trông thấy Lữ Trạng Nguyên mang theo nụ cười nịnh nọt đến gần.
“Ôi chao ơi, đầu óc của ta thiệt tình, về Hậu Thục, ta suýt quên ngày xưa khi ta còn trẻ từng nghe nhị thúc người mù của ta nói đôi chút.”
“Nhị thúc của ta nói người Hậu Thục Quốc không nghe chúng ta diễn kịch, dường như bọn họ nghe gì mà ... à, nhớ rồi, dường như bọn họ thích Na Hí.”
“Na Hí?”
“Đúng rồi, nghe tên đã thấy lạ, gọi là Na Hí gì đó. Nhị thúc còn nói Na Hí không cần vẽ mặt.”
“Lúc bọn họ diễn kịch sẽ dùng vải đỏ trùm đầu người biểu diễn, sau đó mang các loại mặt nạ gỗ để hát kịch.”
Lý Hỏa Vượng ngăn lại, không cho Lữ Trạng Nguyên nói tiếp.
Bọn họ thích xem kịch gì thì kệ họ, dù sao không liên quan tới cậu, cậu không phải Lữ Trạng Nguyên qua đó giành mối làm ăn của họ.
Rất nhanh đến cửa ải Tứ Tề.
Chuyện bất ngờ nhưng hợp lý, cửa ải bị quan binh đặt chốt chặn, dường như vì dự phòng gian tế.
Toàn bộ biên quan yếu tắc vô cùng nghiêm ngặt, người đi vào không có một nụ cười.
Nhưng nhờ bạc bôi trơn, hai nhóm người thuận lợi qua chốt chặn.
Rời khỏi Tứ Tề nhiều sông hồ, bốn phía trở nên hoang vắng, cây cối dần bị sa mạc xâm chiếm.
Chờ đến buổi tối ngày thứ mười thì bốn phía đã không có bất cứ một thân cây.
Càng đi vào bên trong càng hoang vắng, Lý Hỏa Vượng đã đoán được, có lẽ đây là bộ dạng vốn có của Hậu Thục.
“Phù!” Triệu Ngũ gác đêm thở ra luồng hơi trắng.
Triệu Ngũ xoa hai tay bị đông lạnh đến tê dại, đặt ở bên miệng không ngừng hà hơi.
Vốn sắp đến mùa hè, không nên lạnh như vậy, nhưng ở chốn đồng không mông quạnh, không có cả đá to chắn gió, cộng thêm không có củi lửa đốt lửa nên tự nhiên lạnh chết người.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Lý Hỏa Vượng ở cạnh xe ngựa ôm Bạch Linh Miểu ngủ, trong mắt Triệu Ngũ tràn ngập hâm mộ.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể yếu ớt của mình, ánh mắt lộ ra tràn đầy tự ti.
Chính mình cũng muốn có vợ, nhưng mình là phế nhân, không có người phụ nữ nào chịu ở bên mình.
Triệu Ngũ hít một hơi không khí khô ráo lạnh lẽo xua tan buồn ngủ, nâng cao tinh thần, dùng hòn đá nhỏ viết vẽ dưới đất tập viết.
Có một ít được Lý sư huynh dạy, một số là Triệu Ngũ năn nỉ Cao Trí Kiên dạy cho.
Trong mắt Triệu Ngũ tràn đầy kiên định:
“Ta muốn biết chữ, nhất định phải học được!"
Triệu Ngũ muốn chứng minh với phụ thân rằng chính mình không phải phế vật!
Học biết chữ thì tương lai hắn có thể giống như thầy bói mù trong hội chùa, viết chữ cho người khác kiếm tiền.
Chỉ cần học chữ thì tương lai đọc nhiều sách, hắn có thể đi thi lấy công danh, làm quan lớn!
"Đến khi đó ... ".
Triệu Ngũ đang mặc sức tưởng tượng tương lai, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có người.
Biến đổi khác lạ này khiến toàn thân Triệu Ngũ lạnh lẽo.
Thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy, Triệu Ngũ dứt khoát định hét to báo động cho sư huynh đệ khác, một bàn tay không có móng cái bịt miệng của hắn lại:
"Đừng lên tiếng, là ta!"
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng khiến Triệu Ngũ thả lỏng, hạ âm thanh xuống mức thấp nhất hỏi:
“Có chuyện gì vậy Lý sư huynh?”
Triệu Ngũ nhìn quanh, bốn phía chỉ có sa mạc đen như mực, không có cái gì.
“Suỵt! Có thứ lén lút tới gần, ta đi xem thử có phải là người sống không."
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào một chỗ, hắng giọng hét to hướng đó:
"Tam lão tứ thiểu đạo thượng kháo, hà lý du xuất nháo hải giao. Bất tri hựu hưng na nhất sáo?"
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng truyền rất xa trong vùng trống trải, âm thanh này đánh thức người khác.
Một giọng nói còn khàn hơn của Lý Hỏa Vượng từ phía xa vọng lại:
"Xuân điển khai bất khai?"
“Xuân đích khai!”
"Tịnh kiên tử, súy cá mạn?"
Lý Hỏa Vượng hành đạo lễ hướng bên kia:
"Nhất tọa linh lung tháp! Diện hướng thanh trại bối kháo sa! Sao thủ tử mạn!"
- Giải thích, Na Hí: Hay còn gọi là Quỷ Hí, là vũ đạo tế thần nhảy quỷ, đuổi ôn tránh dịch cổ xưa nhất của tộc Hán. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận