Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 502: Nguyệt tịch (1)

Lúc này chỉ có một khách hàng là Lý Hỏa Vượng, chủ quán sạp kia làm xong mì cũng không làm gì cả, bèn đỡ vợ mình ngồi xuống, những gì bọn họ nói ở phía xa đều được Lý Hỏa Vượng nhạy bén nghe thấy rõ ràng.
"Nương tử, nàng mau nghỉ ngơi một chút, đừng làm mệt con của chúng ta.”
“Nhị Lang, đừng chỉ lo quan tâm đến ta, chàng cũng nhân lúc chưa có khách, mau chóng đi lót dạ vài miếng đi.”
"Haha, ta không vội, chỉ cần chăm sóc con của ta, ta không đói chút nào hết.”
Chủ quán ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve bụng vợ mình một cách cẩn thận, vui vẻ ôn nhu thì thầm: "Bảo bối, con có cảm nhận được không? Ta là cha con đây, ngoan, gọi cha đi.”
Người phụ nữ mang thai véo nhẹ vào cánh tay của chủ quán, trách mắng: “Chàng phát điên gì vậy, có con cái nhà nào chưa đẻ mà đã biết nói chứ? Ngốc nghếch.”
"Nàng đừng bỏ mồm vào, ta đây đang nói chuyện với con chúng ta, thầy bói kia nói rồi, hiện tại ta nói chuyện với con của chúng ta nhiều hơn, tương lai nó sẽ càng có tiền đồ.”
Nói xong, hắn bò rạp người xuống, ghé sát tai vào chiếc bụng bầu lồi lên của vợ mình, trong giọng nói đầy sự yêu thương mà nói: "Con ơi, có nghe thấy không? Ta là cha con đây, mau gọi cha.”
Chủ quán vừa dứt lời, một giọng nói mơ hồ không rõ vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng như sấm: "Cha..."
‘Soạt’ một tiếng, Lý Hỏa Vượng kinh hãi đột ngột đứng lên, lùi lại mấy bước.
Tiếng ghế đẩu rơi xuống đất lập tức thu hút sự chú ý của chủ quán, hắn lập tức cẩn thận tiến đến: “Vị quan khách này? Sao vậy? Là mì không ngon hay là canh không vừa miệng? Có cần ta đổi cho ngài bát khác không?”
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên cực kỳ khó coi, sau khi cậu nhìn hắn một cái rồi lại nhìn người vợ đang mang thai của hắn, không nói lời nào mà ném lại một khối bạc vụn rồi vội vàng lên xe ngựa rời đi.
"Khách quan, ngài trả thừa rồi, một bát mì không cần nhiều tiền như vậy.” Âm thanh của chủ quán ngược lại càng khiến cho tốc độ của xe ngựa càng nhanh hơn một chút.
Trên xe ngựa đang lao vút, Lý Hỏa Vượng ôm lấy bụng với vẻ mặt cổ quái: “Sao lại như vậy? Câu nói vừa rồi của Hắc Thái Tuế là lặp lại theo kiểu trông mèo vẽ hổ hay là thật sự cho rằng ta là cha nó?”
Trước đây cậu luôn cho rằng Thái Tuế này giống như Đan Dương Tử năm xưa, dù sao sự tồn tại của bản thân nó chính là để cướp đoạt cơ thể của người khác.
Nhưng những gì vừa xảy ra dường như hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ trước đây.
“Cha?” Một âm thanh lại lần nữa vang lên, lập tức bị Lý Hỏa Vượng phản bác: “Đừng gọi ta là cha!”
"Tại sao?"
Lời nói của Hắc Thái Tuế nhất thời khiến Lý Hỏa Vượng cứng họng, cậu suy nghĩ một chút sau đó dịu lại, đúng rồi, tại sao lại không thể gọi? Chuyện này đối với mình là chuyện xấu hay tốt thì vẫn còn chưa chắc.
Tiếng gà gáy khiến Dương Tiểu Hài từ từ mở mắt ra, cậu bé dụi dụi mắt nhìn xung quanh, nhất thời còn có chút khó thích ứng với việc một mình mình sống trong một căn phòng.
Mấy ngày đầu, không ngửi thấy mùi chân thối của Tào Tháo sư huynh, cậu bé ngủ không được ngon.
Dùng sức vươn vai một cái, Dương Tiểu Hài đứng dậy và bắt đầu mặc quần áo của mình.
Ở tuổi của cậu, một ngày một kích cỡ, bộ quần áo đạo đồng kia rõ ràng đã quá ngắn để mặc rồi.
Đón lấy gió lạnh buổi sáng, Dương Tiểu Hài rụt cổ đi về phía phòng ăn tập thể của Bạch gia.
Sống ở Ngưu Tâm Thôn tốt hơn nhiều so với ăn gió nằm sương bên ngoài, trong viện tử đối diện với phòng ăn có một cái giếng, giặt quần áo, rửa bát, đánh răng rửa mặt gì đó đều rất thuận tiện, hoàn toàn không cần phải đi lấy nước vào sáng sớm.
Đun nước lên, bỏ gạo ngâm qua đêm vào, Dương Tiểu Hài bắt đầu nấu cháo một cách thành thạo.
Loại thức ăn như cháo này mặc dù đơn giản nhưng cũng tùy thuộc vào cách nấu thế nào, nếu có thể đun kỹ cho gạo nở hết ra thì ăn vào cũng rất có mùi vị.
Hũ dưa chua được mở ra, Dương Tiểu Hài cầm đũa lên, nắm dưa chua, đặt lên thớt và bắt đầu thái thành từng đoạn nhỏ.
Dương Tiểu Hài đang hoàn toàn rơi vào trạng thái tập trung bị tiếng bước chân cắt ngang, cậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người phụ nữ mặt mập kia: “Tiểu đồng hương, hôm nay cũng dậy sớm như vậy sao.”
Trong lòng nàng đang ôm một bộ quần áo mới, quần áo của nam nhân.
“Lấy đậu hũ còn thừa tối hôm qua ra ăn với cháo đi.” Nói đến đây, trong lòng Dương Tiểu Bạch không khỏi có chút cảm thán, cuộc sống hiện tại tốt hơn rồi, vậy mà lại có cả thức ăn thừa.
“Ừ.” Sau khi được ra lệnh, người phụ nữ cũng không hề khó chịu, ngoan ngoãn làm theo.
Khi cháo chín cho rau đã cắt vào, những người khác cũng lần lượt đến đại sảnh ăn cơm.
Lý Hỏa Vượng đã đi được một thời gian dài, mọi người đều đã dần thích ứng rồi.
Nhưng trong lòng mọi người đều trống rỗng, giống như mất đi xương sống vậy, không ai ra lệnh, nhất thời không biết nên làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận