Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 914: Uống thuốc

Đó là đoạn camera của tàu điện ngầm, một cô gái sắc mặt hơi tiều tụy cõng balo một quai vừa vọc di động vừa đi hướng cửa trường đại học.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đối phương đeo khuyên tai phỉ thúy kiểu thòng thì con ngươi giật nhẹ, đó là quà hắn tặng cho cô.
“Cô gái này tên Dương Na đúng không? Nghe nói là thanh mai trúc mã của cậu? Tôi biết cậu điên, cậu không sợ đau, nhưng nếu cảm thụ vừa rồi của cậu đổi thành cô ấy thì sao nhỉ?”
Thấy Lý Hỏa Vượng trầm mặc, Ngô Thành mỉm cười nói:
“Thật ra hợp tác với chúng tôi tốt hơn tin mấy lời vớ vẩn của Dịch Đông Lai không biết gấp bao nhiêu lần, thiên phú nghìn năm khó gặp của cậu bị cưỡng ép giấu đi không dùng thật sự quá lãng phí."
"Huống chi, cậu cũng không có tổn thất cái gì, ngược lại cậu sẽ có được càng nhiều."
“Cậu sẽ không bị nhốt trong bệnh viện tâm thần bị xem là bệnh tâm thần nữa, phụ nữ, tiền bạc, danh dự, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cậu sẽ đứng trên đỉnh thế giới này.”
Lý Hỏa Vượng trầm mặc thật lâu, chậm rãi ngẩng đầu lên, giờ phút này vẻ mặt của hắn bình tĩnh đến lạ:
“Ta không muốn nói chuyện với một quân cờ, ta muốn nói chuyện trực tiếp với người ở phía sau ngươi.”
Trong bệnh viện Khang Ninh, trong căn phòng từ vách tường trần nhà đến dưới đất thì bọc một lớp bong bóng chống va đập, Lý Hỏa Vượng nằm ở trên giường toàn thân bị trói buộc cùng Ngô Thành bốn mắt nhìn nhau.
Nghe yêu cầu của Lý Hỏa Vượng, Ngô Thành cười nói:
“Cậu muốn nói chuyện với ông chủ? Đương nhiên là được, nhưng cậu phải đồng ý trước, nếu không thì cậu không được gặp ông chủ.”
Biểu cảm trên mặt Lý Hỏa Vượng bắt đầu giãy giụa, lộ ra mãnh liệt không cam lòng, sau đó nhìn Dương Na trên ipad, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Được! Ta đồng ý các ngươi! Hãy để ta nói chuyện điện thoại với ông chủ của các ngươi! Ích lợi thuộc về ta không được thiếu một phần!”
Ngô Thành khen ngợi gật đầu, gõ trên ipad, rất nhanh một ông già để tóc húi cua màu trắng, râu ngắn, mặc đồ tây xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Ông già ngồi trên sofa cao cấp màu nâu, mặt đeo kính râm khiến Lý Hỏa Vượng không nhìn ra phải chăng ông ta đang nhìn mình.
Một ông già cứ khăng khăng đòi Dương Thọ Đan, không khí suy nghĩ ra logic trong đó.
“Lý Hỏa Vượng.” Ông gia trực tiếp kêu tên của Lý Hỏa Vượng: “Tự giới thiệu, tôi tên Từ Thọ, cậu cũng có thể gọi tôi là Từ gia."
Lý Hỏa Vượng gắt gao nhìn chằm chằm người này, ghi nhớ bất kỳ chi tiết nào từ vẻ ngoài của ông ta, chuẩn bị cho chuyện kế tiếp.
Ông ta là kẻ sai khiến sau màn của Ngô Thành và Vương Vi, nếu muốn giải quyết tất cả điều này nhất định phải xử ông ta!
Đúng vậy, vừa rồi Lý Hỏa Vượng chỉ là giả vờ đồng ý, lừa gạt bọn họ, căn bản không định làm công cụ cho họ.
"Từ gia phải không? Có thể hỏi một câu không? Ngươi tính toán giày vò ta như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?” Lý Hỏa Vượng hỏi ông già trong ipad.
Từ Thọ ngồi trên sofa hơi rướn người tới trước:
“Tôi muốn làm cái gì, không cần thiết nói cho cậu, điều cậu cần làm đầu tiên là bày ra giá trị của mình.”
“Tôi đã xem video cậu biến ra vàng, nhưng tôi không tin, hiện giờ kỹ thuật tiên tiến như vậy, có gì mà không làm được? Cậu phải bày ra giá trị của mình ngay tại đây, tôi cần nhìn thấy cậu thật sự biến ra đồ vật.”
Lý Hỏa Vượng cười lạnh, thì ra ông già này vẫn chưa tin hắn, sợ hắn là tên điên mắc bệnh hoang tưởng.
Rõ ràng không tin hắn, nhưng đối phương có bệnh vái tứ phương, xem ra cũng sắp chết rồi.
“Ngô Thành, giao cho cậu, nhớ kỹ, cậu phải thấy tận mắt cậu ta biến ra đồ vật mới gọi điện thoại cho tôi!”
Tít!
Đối phương tắt liên lạc.
Ngô Thành buông ipad xuống, lấy một hộp thuốc ra khỏi túi áo blouse, lắc nhẹ, một đống lớn viên nhộng bị đổ vào tay anh ta.
Ngô Thành đưa mớ viên nhộng này đến trước mặt Lý Hỏa Vượng:
“Xem ra chỉ đồng ý thôi thì chưa được, cậu muốn mặc cả với ông chủ thì phải thể hiện giá trị của mình. Sao, chúng ta bắt đầu chứ?”
Lý Hỏa Vượng nhìn thuốc trong tay Ngô Thành, ngước đầu nhìn mặt anh ta:
“Ngươi xác định thứ này hữu dụng?"
"Đương nhiên, tôi cực kỳ khẳng định loại thuốc này có hiệu quả cao, đương nhiên có một chút tác dụng phụ."
"Hiện tại hãy quên hết những gì Dịch Đông Lai dạy cho cậu, hãy để cậu của quá khứ quay lại, chứng minh thực lực của cậu, nhìn xem là cậu thật sự có siêu năng lực hay chỉ là bệnh tâm thần hoang tưởng.”
Rõ mõm trên mặt Lý Hỏa Vượng bị tháo xuống, một đống viên nhộng cay đắng nhét vào trong miệng của hắn.
Dùng răng nhai những viên nhộng này, Lý Hỏa Vượng ngửa đầu cưỡng bức nuốt xuống viên thuốc hỗn hợp nước miếng cay đắng.
Mấy thứ này xuống bụng, ý thức của Lý Hỏa Vượng rơi vào mơ hồ, tư duy bắt đầu trì độn, ngũ giác dần biến mất, Ngô Thành ở trước mặt cũng xuất hiện bóng chồng.
Một cây bút máy giơ trước mặt Lý Hỏa Vượng, bút lắc qua trái lại qua phải, lời của Ngô Thành giống như từ chân trời xa xăm truyền vài tai hắn.
“Khi tôi nói từ ‘hiện tại’ thì cậu hãy khép mắt lại, ‘hiện tại’!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận