Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 337: Chợ phiên (3)

"Mau, con khỉ kia đang chạy về phía chúng ta bên này, chúng ta mau đi thôi.”
Lý Hỏa Vượng tập tễnh kéo Bạch Linh Miểu không nhìn thấy rời khỏi nơi này.
Cậu tiếp tục cùng đi dạo với Bạch Linh Miểu, vốn tưởng rằng trước đó đã đủ lắm rồi nhưng không ngờ rằng không lâu sau, cậu lại nhìn thấy một người chết ở sân chợ, một người chết bị người ta dùng dao găm mổ bụng.
"Lý sư huynh, bên này có gì vậy?”
"Bên này... có người đang đấu vật, tên mập kia rất mập, chắc chắn nặng bằng hai lần muội.”
"Lý sư huynh, muội nào có mập như vậy chứ?” Bạch Linh Miểu xấu hổ, đấm nhẹ vào cánh tay của Lý Hỏa Vượng.
"Vậy huynh nói sai rồi, huynh nói lại, tên mập đang đấu vật kia phải nặng bằng bốn lần muội.”
Lý Hỏa Vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía bầu trời, vừa rồi có thứ gì đó đã che khuất bầu trời.
Đó là con kền kền, mấy chục con kền kền đen sì sà xuống, trực tiếp phủ lấy bộ thi thể đó, bắt đầu điên cuồng kéo xé.
Kền kền thì nhiều mà thịt thì ít, bọn chúng tranh nhau vô cùng kịch liệt, đợi đến lúc ăn uống no nê, bọn chúng lại bay tán loạn như ruồi nhặng, trên mặt đất chỉ còn lại một ít xương và tóc vương vãi.
Có người sớm đã đứng đợi ở đó cầm chiếc búa nhỏ bước qua, gõ gõ nhẹ vào những khúc xương còn sót lại kia.
Sau khi gõ thành hình dáng phù hợp liền trang trí lên tóc và y phục của mình.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên phát hiện ra những đồ trang trí bằng xương trên người của những người Thanh Khâu này đến từ đâu rồi.
"Lý sư huynh, huynh nhìn thấy cái gì rồi? Mau nói cho đi.” Bạch Linh Miểu kéo lấy y phục của Lý Hỏa Vương và không ngừng hỏi.
"Cộp cộp cộp" Vào lúc này, Màn Thầu đi từng bước nhỏ xuyên qua đám người, đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nó nhả nửa cái sọ người ở trong miệng xuống dưới chân cậu, vẫy đuôi ngồm xổm ở đó và không ngừng hà hơi.
Nhìn cái sọ người mà Màn Thầu tha về trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng lập tức phản ứng lại, khúc xương mà Màn Thầu lúc trước tha về kia chắc chắn cũng là xương người.
"Chẳng lẽ Màn Thầu đã ăn quen da người của ta và bắt đầu thích ăn thịt người rồi sao?”
Cảm thấy vô cùng hối hận, sắc mặt Lý Hỏa Vượng vô cùng khó coi mà nhìn Màn Thầu đang ngồi xổm ở đó.
“Hu?” Thấy chủ nhân của mình không có bất kỳ phản ứng gì, Màn Thầu nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, lại lần nữa dùng chiếc mũi đen đẩy cục xương kia về phía chân Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vươn tay, xoa xoa đầu Màn Thầu hết lần này đến lần khác.
“Soạt!” Một còn dao găm được Lý Hỏa Vượng lấy ra, nhanh chóng cắt một miếng thịt nhỏ trên người mình vứt đến trước mặt Màn Thầu.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng giơ con dao găm dính máu đó ngắm chuẩn vào cổ của Màn Thầu.
Chỉ cần con chó này có bất kỳ hành động nào thể hiện rằng đã bị miếng thịt đó hấp dẫn thì ngay lập tức sẽ đâm vào.
Mặc dù luôn luôn ở bên nhau, mình cũng có tình cảm với con chó này nhưng tuyệt đối không thể giữ lại một con chó thích ăn thịt người ở bên cạnh mình, điều này không chỉ vì mình mà còn vì những người khác.
Sau khi thấy Màn Thầu lẽ lưỡi vẫn đang chìm đắm trong sự vuốt ve của mình chứ không bị miếng thịt kia hấp dẫn, lúc này Lý Hỏa Vượng mới từ từ thu con dao găm lại.
Màn Thầu không biến thành một con chó điên thích ăn thịt người, nó chỉ thích tha đồ vật xung quanh về để lấy lòng mình mà thôi.
Màn Thầu chỉ là súc vật, so với nó, rõ ràng còn có một người càng khả nghi hơn.
Đó rõ ràng là xương người, nhưng kết quả Tôn Bảo Lộc lại nói đó là xương ngựa, điều này rõ ràng là có vấn đề.
"Tại sao tiểu tử đó lại muốn lừa ta?” Lý Hỏa Vượng dần cau mày lại, hiện tại bất kỳ tiếp xúc nào của bọn họ với người Thanh Khâu đều phải qua tay tiểu tử đó, nếu cậu ấy thực sự có vấn đề, vậy thì vấn đề có chút lớn rồi.
"Lý sư huynh, sao vậy? Sao lại không nói gì rồi? Huynh có phải cảm thấy có chút phiền không? Nếu huynh cảm thấy có chút phiền thì chúng ta trở về đi.” Cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng, Bạch Linh Miểu tâm lý nói.
"Không phải, chỉ là Màn Thầu vừa mới tha một cái móng lừa qua đây, nó đang ở trước mặt muội, không tin muội có thể xoa đầu nó.”
Khi Bạch Linh Miểu chạm vào cái đầu quen thuộc kia của Màn Thầu, trên khuôn mặt cô ấy lại lần nữa hiện lên ý cười: “Thì ra đúng là Màn Thầu thật, muội thấy nó gần đây rất thích tha đồ vật về, cũng không biết là học từ đâu.”
Khi nhìn thấy Màn Thầu muốn dùng lưỡi liếm tay của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng đã kéo tay của Bạch Linh Miểu đi.
"Đây quả thực là một thói quen không tốt, Màn Thầu đi rồi, chúng ta tiếp tục đi dạo thôi.” Lý Hỏa Vượng đá bay nửa cái xương sọ kia ra xa, nói với thiếu nữ bên cạnh.
Tình tiết nhỏ này không làm gián đoạn hứng thú dẫn Bạch Linh Miểu đi du ngoạn của Lý Hỏa Vượng. Bọn họ tiếp tục dạo khắp khu chợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận