Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1278: Giúp đỡ (1)

Ngay khi hắn định nhanh chóng hạ xuống, chứng minh những lời này chính xác là thật hay giả thì một giọng nói mơ hồ vang lên từ trong Bạch Ngọc Kinh.
"... Lý... Vượng..."
Lý Hỏa Vượng vô cùng cảnh giác, chợt ngẩng đầu lên, nhìn vào Bạch Ngọc Kinh đang trong một mớ hỗn độn: “Ai gọi ta?”
"Ta tin... những điều ngươi nói... ta... tin... rồi."
Lý Hỏa Vượng vẫn muốn nghe kỹ hơn, nhưng Bạch Ngọc Kinh đã dần dần bị bầu trời sao cùng những áng mây bao phủ, cũng không còn âm thanh nào nữa.
Sa xuống một cách nhanh chóng, không lâu sau, Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy Thiên Đàn bên dưới, cùng với những tín đồ Bạch Liên dày đặc chi chít đó.
Lý Hỏa Vượng đổi chân trái sang chân phải, rồi nhanh chóng giẫm liên tiếp vài lần lên mu bàn chân mình, cấp tốc giảm đà, tiếp đất một cách vững vàng.
Dường như thông tin của các tín đồ Bạch Liên còn linh hoạt hơn cả Lý Hỏa Vượng, chờ đến khi họ đứng vững, thì những tín đồ Bạch Liên ở xung quanh đều đang quỳ trên mặt đất khóc thấu tận trời đất.
"Vô Sinh Lão Mẫu trở lại rồi! Vô Sinh Lão Mẫu trở lại rồi! Có quê hương Chân Không rồi!"
“Hồng Dương kiếp tận! Bạch Dương đương hưng!”
“Phù sa bắt nguồn từ sự khởi đầu thời kỳ hỗn mang! Bạch Liên vừa xuất hiện, thiên hạ được khởi sinh! Vô Sinh Lão Mẫu đã trở lại!”
Bạch Linh Miểu nhìn mọi việc trước mắt, mặc kệ cơ thể yếu ớt, loạng choạng rời khỏi Hoàng cung.
Cô không đi đâu khác mà đi thẳng về phía con hẻm có những người không được chết.
Con hẻm bất kể ngày đêm tràn ngập tiếng gào khóc thảm thương u ám cùng với tiếng kêu la thê thảm ban đầu, lúc này lại trở nên rất yên tĩnh, ngoài tiếng ruồi vo ve thì không còn bất kỳ âm thanh nào.
Bạch Linh Miểu đẩy đôi tay đang dìu mình, rồi đi vào, nhìn từng khuôn mặt đã chết hoàn toàn, nước mắt Bạch Linh Miểu lại chảy xuống, nhưng lần này là giọt nước mắt hạnh phúc.
Cuối cùng cũng có thể chết lại rồi, cô thật sự rất vui mừng.
Cô biết, không đơn thuần chỉ có những người ở đây chết đi, mà cả những người đã biến thành tro bụi, những bách tính đã từng vĩnh viễn chịu đựng nỗi đau tách rời máu thịt, cuối cùng bây giờ cũng được hoàn toàn an giấc ngàn thu.
Không những chỉ có những điều này, mà điều quan trọng hơn là chuyện cô từng nói khi ấy, cô đã làm được, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Huyền Tẫn nhẹ nhàng bước đến sau cô, chiếc áo choàng đỏ to lớn từ phía sau ôm lấy cô một cách nhẹ nhàng.
"Mẹ, lần này mẹ thật sự rất lợi hại, chính mẹ đã làm cho thiên tai qua đi, mẹ đã cứu rất nhiều người."
Bạch Linh Miểu xoay người, tựa vào ngực Huyền Tẫn khóc nấc lên, trút hết những áp lực đã luôn tích trữ trong lòng suốt thời gian vừa qua.
Dù sao thì cô cũng không lớn bao nhiêu, tính đến năm nay cũng mới mười tám tuổi.
Huyền Tẫn quay người nhìn sang cha mình, rồi chỉ vào mẹ đang ở trong lòng.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, lấy tay rút Tích Cốt Kiếm, ra sức cắt một vết nứt rồi đi thẳng đến Đại Tề.
"Tuế Tuế, thay ta an ủi mẹ thật tốt."
Cẩu Oa mặc một bộ đồ bằng tơ lụa, đội mũ dưa, ngồi xổm dưới gốc cây đầu thôn cầm bát, húp sùm sụp món mì sốt đậm đặc trong bát.
Nước sốt thịt băm của món mì sốt đậm đặc này có bỏ ớt, hắn ta ăn đến nổi đầu toàn mồ hôi.
Triệu Ngũ bên cạnh cầm bánh màn thầu bằng bột mì nhét vào miệng, cắn một miếng, rồi đụng vào vai hắn ta: "Này, Lý sư huynh nói đống lương thực đó được gửi đi đâu vậy? Để bán hay để làm gì? Có nói sẽ gửi về không?”
Với tư cách là người quản sổ sách của Ngưu Tâm Thôn, nhìn thấy những con số trên sổ lần lượt biến mất, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
"Cũng chưa nói chắc được, bây giờ huynh ấy là thần tiên, ngày ngày lui đến lui đi." Cẩu Oa nói với vẻ không hài lòng.
Ngày ngày nhìn thấy lương thực trong nhà mình bị chuyển đi mà không thấy nhận lại tiền, điều này còn khó chịu hơn cả việc giết hắn ta, chưa từng thấy người nào đi phá của như vậy.
“Thế lỡ như xảy ra mất mùa, thôn chúng ta không có lương thực thì phải làm sao?” Theo tính toán của Triệu Ngũ, khoảng vài ngày nữa, kho lương dưới từ đường sẽ trống đến nổi lũ chuột có thể chạy đi được.
"Ôi, ta cũng hỏi Lý sư huynh chuyện này rồi, ngươi đoán huynh ấy nói thế nào?" Húp sùm sụp một chút, Cẩu Oa dùng lưỡi liếm sạch sẽ một ít nước xốt cuối cùng ở đáy bát.
"Nói sao?" Dương Tiểu Hài bưng bát đi tới nói.
"Huynh ấy nói làm sao lại có nhiều vụ mất mùa như vậy, không phải người cao to gửi nhiều vàng bạc châu báu thế sao, vẫn không mua được lương thực ư?"
"Ngay cả khi người trong thôn chúng ta mỗi người cầm một cái bát đi đến tận Thượng Kinh để ăn xin, thì chẳng phải vẫn có Hoàng đế Đại Lương chúng ta lo chuyện ăn uống sao, ông ta có thể mặc kệ hay sao?"
"Mấy lời này là sư huynh nói sao? Sao ta thấy không giống giọng điệu của huynh ấy? Không phải ngươi tự bịa ra đó chứ?" Triệu Ngũ hiện lên vẻ mặt không tin.
"Ôi, lúc đó huynh ấy nói vậy thật mà, ta chỉ theo ý đầu câu chuyện của huynh ấy mà nói thêm chút thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận