Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1084: Tín đồ (2)

Thông qua một khe cửa không có đóng, thậm chí có thể nhìn thấy một đám người đang im lặng nằm rạp trên mặt đất quỳ bái.
Phàm là những người đối diện với Bạch Linh Miểu, đều nhao nhao cúi đầu cung cung kính kính đứng ngay ngắn ở bên cạnh.
Rất nhanh cô đã đi tới một nội điện treo đầy ngọn nến, chính giữa nội điện, trưng bày một bông Tịnh Đế Liên phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ gian phòng giống như ban ngày.
Bạch Linh Miểu đi tới bồ đoàn trước mặt, hai đầu gối quỳ xuống, hai tay khép lại yên lặng cầu nguyện với bông Bạch Liên kia. "Vô Sinh Lão Mẫu đại từ đại bi, đệ tử khẩn cầu ngài có thể giúp cho Lý sư huynh sớm ngày thoát khỏi bể khổ."
Ánh sáng của bông Bạch Liên bắt đầu xảy ra biến hóa rất nhỏ, dường như có thứ gì đó đang phát sinh lại giống như không có gì thay đổi.
Sau khi yên lặng cầu nguyện rất lâu, Bạch Linh Miểu nhìn thấy Bạch Liên mở mắt, "Đệ tử tự nguyện vứt bỏ tất cả một đời hầu hạ cung phụng ngài. hi vọng Vô Sinh Lão Mẫu nhân từ tiếp nhận chúng con".
"Đệ tử nguyện ý vì ngài tụng kinh vạn lần, toàn tâm toàn ý cung kính, lễ bái cân xưng."
"Thế nhưng, ngài đã từng đồng ý với đệ tử, nếu như ngài tính kế đệ tử việc này, vậy con sẽ khiến ngài hối hận."
Mềm mại nhẹ nhàng nói xong lời này, Bạch Linh Miểu lần nữa ba bái chín khấu với bông Tịnh Đế Liên kia.
Ánh sáng trên bông Bạch Liên bỗng nhiên tăng mạnh, một vệt ánh sáng bắn vào mi tâm Bạch Linh Miểu, rất nhanh cô cảm nhận được một loại tình cảm nhân từ nào đó, nội tâm cô lập tức không có ưu tư nào khác.
Trong màn trắng xoá mịt mù, Bạch Linh Miểu dường như nhìn thấy cái gì đó, đó chính là Lý Hoả Vượng, Lý Hoả Vượng vô cùng trừu tượng và vặn vẹo.
Rất nhanh một đoàn máu tuôn ra bên trái của hắn, mà phía bên phải của hắn chui ra một Lý Hoả Vượng khác từ trong lòng bàn tay, Lý Hoả Vượng này vô cùng cổ quái, hắn không có lưng, trước sau đều là chính diện.
Lý Hoả Vượng hai mặt này và đoàn máu, bắt đầu dùng lực lôi kéo Lý Hoả Vượng ở giữa, khi sức kéo càng ngày càng lớn, cuối cùng Lý Hoả Vượng bị hai bên kéo thành hai bên.
Khi Bạch Linh Miểu như mới ở trong mộng tỉnh lại, cô liền lập tức hiểu được ý tứ mà Vô Sinh Lão Mẫu đang biểu đạt với mình.
Đây dường như là tiên đoán hoặc là một manh mối nào đó, Lý Hoả Vượng không thể tái sử dụng pháp thuật của Áo Cảnh Giáo, đặc biệt là không thể Đăng Giai nữa, nếu như lại tiếp tục, chỉ sợ hắn sẽ thực sự biến thành hai nửa!
"Đa tạ Vô Sinh Lão Mẫu đại đức đại bi chỉ điểm, đệ tử xin cảm tạ." Bạch Linh Miểu nói xong liền thành kính quỳ xuống bái mấy cái lần nữa, sau đó đứng lên đi về phía phòng ngủ của Lý Hoả Vượng.
Có điều ngay khi cô vừa đi ra khỏi con hẻm nhỏ, liền nhìn thấy Lữ Tú Tài gương mặt tiều tụy đi tới bên này.
"Sư nương." Hắn cúi thấp đầu với Bạch Linh Miểu.
Nhìn thấy tay trái bị đánh gãy mất hai đầu ngón tay kia, Bạch Linh Miểu mở miệng dặn dò một câu, sau này đừng dùng Đại Thiên Lục nữa, rồi vội vàng rời khỏi.
Đưa mắt nhìn theo Bạch Linh Miểu rời đi, Lữ Tú Tài đi vào một ngôi nhà mái bằng bên trong con hẻm nhỏ, cung cung kính kính cầm lấy ba nén hương, sau khi cúi người chào bông Bạch Liên trên tường, liền cắm nhang vào bên trong lư hương, ngay sau đó hắn ta phủ phục không nhúc nhích trước bức hoạ phía trước.
"Đệ tử Lữ Tú Tài đã nghĩ kỹ rồi. Cả đời không lập gia đình không sinh con, không dính dáng nửa điểm đến thức ăn mặn, không đụng đến vàng bạc, nguyện dùng thân xác này giúp Vô Sinh Lão Mẫu hứng chịu ba kiếp tam tai."
Hắn ta nói xong, một bác gái trung niên từ góc tường đi tới, bà ta chính là Liên Tri Bắc đã từng tìm tới Bạch Linh Miểu.
Bà ta lột bỏ y phục của Lữ Tú Tài, lộ ra tấm lưng chồng chất vết thương kia.
Ngay trước bức hoạ hoa sen, bắt đầu lấy kim xăm ra xăm lên lưng hắn ta.
Cảm giác màu sắc có hơi nhạt, Liên Tri Bắc liền dùng kim xăm chà lên bức hoạ Bạch Liên, rồi tiếp tục xăm cho Lữ Tú Tài.
Mỗi một lần kim xăm đâm lên lưng, Lữ Tú Tài đau đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng mà hắn ta cũng không dám động đậy một chút nào, gắt gao cắn chặt miệng.
Lữ Tú Tài nhẫn nhịn đau đớn hiểu rõ, giờ đây những con lừa trắng đi theo bên cạnh sư nương đều đã chết, tin đồn Vô Sinh Lão Mẫu cần tái sinh trên sáu con lừa trắng.
Sau khi xăm con lừa trắng lên, mình chính là thú cưỡi của Vô Sinh Lão Mẫu, cũng không phải là phàm nhân mặc cho người ta vuốt ve nữa rồi.
Đây là một cơ hội của hắn ta, hắn ta cần phải tranh thủ cơ hội này, cho dù có phải trả bất cứ cái giá thê thảm nào, nhưng mà hắn ta hiện tại không muốn bỏ qua cơ hội làm thế nào để mạnh lên.
Không lâu sau, một con lừa trắng dần dần hình thành trên lưng Lữ Tú Tài, khi lừa trắng càng ngày càng hoàn thiện, Lữ Tú Tài bắt đầu cảm giác được trên người dường như có thêm cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận