Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 185: Đau đớn (1)

Từng cây trúc dính máu đâm xuyên qua người, chui ra từ sau lưng với những mẩu da thịt bám vào.
Nhìn người dẫn đường cho mình kính cẩn hai tay đưa thư da người, Lý Hỏa Vượng liền hiểu người trước mắt có thân phận không thấp trong Áo Cảnh Giáo.
Nhưng xác chết cháy đó không xem thư da người của Tĩnh Tâm, mà là nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
"Ngươi bị Ba Hủy nhìn?”
Có thể giao lưu là một khởi đầu tốt đẹp, Lý Hỏa Vượng gật đầu trả lời:
“Đúng vậy.”
"Nói đến thì mỗi Tâm Tố đều là hạt giống tốt, bởi vì bọn họ có thể dễ dàng tới gần khổ hải, đáng tiếc bọn họ cuối cùng đều phát điên." Trong ngữ khí của đối phương mang theo một chút thương tiếc.
Người này nhìn thoáng qua Đại Thiên Lục bên hông Lý Hỏa Vượng:
“Lão phu là Thủ Tam, hạnh ngộ, có thể kể cho ta nghe ngươi làm sao tiến hành Thương Khương Đăng Giai không? Phải biết rằng, dù là trong chúng ta cũng không phải ai đều có thể làm được."
Nghe khen nhưng Lý Hỏa Vượng vui không nổi.
“Thương Khương Đăng Giai? Đây là tên cho nghi thức cần hai tầng thống khổ cực độ sao?"
Lý Hỏa Vượng che giấu một phần, còn lại kể hết cho Thủ Tam nghe.
"Ha ha, đối phó Tịch Nguyệt Thập Bát thì hơi dao mổ trâu giết gà, may mà ngươi cũng nhân họa được phúc.”
Lý Hỏa Vượng không muốn nói nhiều về điều này với đối phương, thấy đối phương có thể giao lưu bình thường, cậu lại nói ra mục đích đến đây của mình.
“Được.”
Không đợi Lý Hỏa Vượng vui vẻ một giây, điều kiện sau đó đã tung ra.
“Nhưng để trao đổi, ta cần ngươi lại tiến hành Thương Khương Đăng Giai ngay trước mặt chúng ta.”
"Tại sao muốn người ngoài như ta tiến hành nghi thức trong giáo của các người?” Lý Hỏa Vượng có chút không hiểu ý tưởng của đối phương.
“Ta chưa từng thấy Tâm Tố tiến hành Thương Khương Đăng Giai, cho nên ta muốn nhìn xem, có lẽ sẽ tìm được biện pháp đánh cắp lực lượng của Ba Hủy từ trong đó.”
"Đánh cắp ... lực lượng của Ba Hủy?” Lý Hỏa Vượng suýt tưởng chính mình nghe lầm.
"Ngươi đã gặp Ba Hủy rồi, chắc chắn biết nó mạnh cỡ nào, khoảnh khắc ngươi nhìn chăm chú nó chẳng lẽ chưa từng nghĩ rằng chính mình cũng có thể sở hữu lực lượng này sao?”
Nghe câu đó Lý Hỏa Vượng mới chậm chạp tỉnh táo lại, cái cục thập cẩm trên đỉnh chóp của Thập Tự Tự đại biểu cho Ba Hủy.
Chẳng qua bởi vì con người không thể miêu tả đầy đủ bộ dạng của Ba Hủy cho nên mới dùng thứ kia thay thế.
Bọn họ lợi dụng đau đớn đổi lấy lực lượng từ Ba Hủy, nhưng bọn họ không sùng bái Ba Hủy, ngược lại tế bái Cổ Thần.
Cổ Thần mà họ tế bái cũng khát vọng đánh cắp cướp đoạt lực lượng của Ba Hủy.
Bởi vì ấn tượng theo lối mòn, lúc trước Lý Hỏa Vượng luôn cho rằng giáo đồ của Áo Cảnh Giáo là tôn giáo thờ Ba Hủy.
Nhưng bây giờ cậu mới phản ứng lại mình sai rồi, không phải như vậy, sai mười mươi.
Châm chước vài giây, Lý Hỏa Vượng mãi không hiểu lời Thủ Tam nói ra, lại mở miệng hỏi:
"Các người dựa vào cái gì cho rằng chính mình có thể đánh cắp lực lượng của Ba Hủy? Chẳng lẽ các người thật sự không cảm giác được nó mạnh tới mức nào sao? Các người ở trước mặt nó còn thua con kiến!”
Dù bây giờ Lý Hỏa Vượng đã không thể nhớ lại hình dạng của nó, nhưng cậu vẫn biết Ba Hủy mạnh cỡ nào, đây tuyệt đối không phải mấy phàm nhân có thể làm được.
Trong mắt Thủ Tam mang theo kiên quyết nhìn Lý Hỏa Vượng ở trước mặt mình:
“Tại sao không được? Cổ Thần làm được, chúng ta tự nhiên cũng có thể."
Lý Hỏa Vượng nhớ lại tượng thần thân thể bị lửa bao bọc trong Thập Tự Tự mà mình đã nhìn thấy:
“Tượng thần đó cũng từng là phàm nhân?"
Không để ý Lý Hỏa Vượng nghĩ như thế nào, Thủ Tam chỉ lo tự nói:
“Đám lừa trọc thường treo ngoài miệng rằng Phật từng là người, người là Phật tương lai, không bàn tới thứ khác, ta rất tán đồng điểm này. Nó hiện tại là Ba Hủy, nhưng không đại biểu nó sẽ là Ba Hủy trong tương lai!”
Lý Hỏa Vượng tiêu hóa hết thông tin ngoài dự đoán của mình, hít sâu một hơi mở miệng nói: "Được rồi, chuyện giữa giáo các người và Ba Hủy không liên quan gì ta, chúng ta hãy quay về chủ đề chính đi. Có đúng là các người thật sự có biện pháp giải quyết Đan Dương Tử không?”
Thủ Tam gật đầu, nói:
“Đương nhiên, sao nào? Chỉ cần ngươi lại cử hành Thương Khương Đăng Giai thì chúng ta sẽ giải quyết sư phụ Bán Tiên của ngươi.”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng nhớ lại khoảnh khắc dùng Đại Thiên Lục gọi ra Ba Hủy, ngay sau đó trên mặt của cậu hơi vặn vẹo, đó là trải nghiệm cực kỳ thống khổ.
Hai tầng đau đớn thể xác và tinh thần không dễ chịu đựng, mỗi khi nhớ lại trải nghiệm đó là trong lòng Lý Hỏa Vượng đều sẽ dâng lên cảm giác muốn tự sát.
Bình ổn tâm trạng, Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở miệng nói: "Ta cũng muốn lắm, nhưng nói thì dễ làm mới khó, ta hiện tại không làm được."
Gọi ra Ba Hủy là việc cực kỳ khó khăn, đặc biệt cần thể xác và tinh thần cùng lúc thống khổ đến cực độ, đó là cảm xúc cực kỳ hiếm thấy, không phải nói muốn là có thể tìm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận