Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 909: Ngô Thành

“Nào nào, bạn học Lý lần đầu tiên đến chưa biết mặt mọi người, sau này tất cả là một tiểu tổ, hãy tự giới thiệu đi." Lời của Ngô Thành khiến Lý Hỏa Vượng nhìn hướng người khác.
“Tôi tên Trương Thủy Nga, chào ... cậu.” Bà già bệnh lo âu lên tiếng.
Thấy người khác không nói tiếp, thanh niên tóc húi cua mắc bệnh rối loạn cưỡng chế lập tức mở miệng nói:
“Vệ Sĩ Lý.”
Tùy theo bọn họ lần lượt giới thiệu, Lý Hỏa Vượng biết được thiếu nữ mắc bệnh Trầm Cảm tên là Triệu Đình, người bị tinh thần phân liệt tên Vương Vọng Thư.
Khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy ngoài ý muốn là, Ngô Thành hướng dẫn khiến người mắc bệnh tự kỷ dùng điện thoại gõ ra tên của mình, Trương Kim Trung.
"Ngô bác sĩ lợi hại thật, còn biết chữa bệnh tự kỷ.”
Ngô Thành cười cất di động vào:
“Đây không phải là trị liệu, chỉ là phụ trợ cậu ấy biểu đạt ý tứ của mình. Người bệnh cô độc kiểu như Kim Trung thì suy nghĩ là ngăn cách, không thể suy nghĩ nối liền, đối với cậu ấy thì giây trước có lẽ là hiện tại, giây sau đã là một tiếng đồng hồ sau, nhưng điều này không có nghĩa là cậu ấy không muốn giao lưu, chỉ cần hợp lý nhờ cậy công cụ, cậu ấy cũng có thể biểu đạt ý tứ của mình.”
“Thì ra là vậy.” Lý Hỏa Vượng hiểu rõ gật đầu, nhìn người bệnh tự kỷ ngồi cạnh mình, phải công nhận, người này xác thực thảm hơn hắn, hắn còn khả năng khỏe lại, còn người này cả đời ở trong trạng thái tư duy ngăn cách.
Dưới sự dẫn dắt của Ngô Thành, các bệnh nhân bắt đầu khích lệ nhau mở rộng cõi lòng, thậm chí chơi trò chơi nhỏ xóa bỏ cảm giác xa lạ, điều này khiến Lý Hỏa Vượng tỏ ra có chút lúng túng.
Biện pháp dù cũ nhưng có hiệu quả, khi kết thúc thì người khác dù còn hơi sợ Lý Hỏa Vượng nhưng ít nhất không biểu hiện ra ngoài, cũng có thể nói chuyện bình thường.
Thời gian buổi sáng trôi đi nhanh chóng, đến giờ ăn cơm trưa.
Vì tình hình bệnh của Lý Hỏa Vượng dần ổn định, hắn có thể tự đi căn tin ăn, không cần nhờ người khác mang cơm cho mình.
Lý Hỏa Vượng mới đứng lên, thiếu nữ bệnh trầm cảm tên Triệu Đình chảy nước mắt, biểu cảm thống khổ đi tới gần hắn:
“Vô cùng xin lỗi, lúc ấy tôi không nên hét ra, tôi hại anh bị tất cả mọi người nhận ra ... Con người của tôi làm cái gì cũng sai, tôi thật sự rất vô dụng ... ".
Triệu Đình dùng móng tay bấu vào thịt, Lý Hỏa Vượng thấy thế biết ngay không ổn, người này lại bắt đầu bởi vì việc cỏn con mà điên cuồng chồng lên cảm giác áy náy có tội trong lòng, nếu tiếp tục đè ép thì bệnh sẽ càng nặng.
“Em gái à, ngươi rất tuyệt, ngươi không làm sai cái gì, ngươi không có lỗi gì với ta. Ngươi nên hét ra thân phận của ta, con người của ta nguy hiểm biết bao, ngươi la lên là đang nhắc nhở mọi người! Ngươi đang làm chuyện tốt! Nhớ kỹ, ngươi không nợ ai, đừng trách!"
"Vậy sao?" Vẻ mặt thống khổ của Triệu Đình dịu lại.
“Đúng rồi, tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung, mau đi ăn cơm, ăn xong ngủ trưa, lại uống thuốc, có vẻ như thuốc của ngươi sắp hết hiệu quả rồi.”
Chờ khi Lý Hỏa Vượng nói hết nước miếng rốt cuộc thuyết phục Triệu Đình rời đi, hắn vừa xoay người lại thì thấy Ngô Thành đứng sau lưng, cười tủm tỉm nhìn mình:
“Giỏi lắm, cậu từng tiếp xúc với bệnh trầm cảm hả?”
“Gần như vậy, người bị bệnh này dễ bị bắt nạt, đôi khi ta thấy gai mắt sẽ giúp bọn họ." Lý Hỏa Vượng đi theo bệnh nhân khác đến căn tin.,
“Bắt nạt? Bệnh viện cậu từng ở không có camera sao? Không chính quy đến thế à?”
“Không phải chuyện gì lớn lao như anh nghĩ, là lúc ăn cơm cướp một miếng thịt của anh, trộm một bao đồ ăn vặt người nhà đưa vào cho ngươi, kiểu bắt nạt vậy thôi. Bác sĩ sẽ quản việc nhỏ này sao?”
“Đừng thấy bệnh nhân tâm thần, nhưng trong bệnh tâm thần cũng có người tốt người xấu. Có một số rất gợi đòn, cảm giác hơn người ta một miếng ăn là được món hời to, bọn họ nhắm vào bệnh trầm cảm nửa ngày không hó hé tiếng nào, nếu gặp bệnh rối loạn cưỡng chế, tinh thần phân liệt loại nặng thì chờ xem bọn họ có dám trêu vào hay không.”
Ngô Thành gật đầu, lấy cuốn sổ ra nhanh chóng ghi lại gì đó:
“Cảm ơn, có một số chi tiết mà chúng tôi làm bác sĩ còn không rành bằng bệnh nhân các cậu. Về tình huống cậu nói, tôi sẽ phản ánh với bên trên.
“Anh phản ánh thì được ích gì, nơi nào có người là ở đây có giang hồ, bệnh viện tâm thần cũng giống như vậy, các ngươi không quản được chi tiết nhỏ vậy đâu.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói chuyện với Ngô Thành chốc lát đã đến căn tin, hắn từ bên cạnh cầm lấy khay chuẩn bị đi múc cơm.
Lý Hỏa Vượng chọn món hành tây xào đậu hủ chiên, nghe Ngô Thành ở sau lưng nói:
“Ăn xong rồi nhớ ở trong phòng đừng chạy lung tung, buổi chiều bắt đầu tiến hành trị liệu."
"Trị liệu? Ta hết bệnh rồi còn chữa cái gì?” Lý Hỏa Vượng hoang mang khi nghe Ngô Thành nói câu này.
Dựa theo lời của Dịch Đông Lai thì hắn chỉ cần ở chỗ này lâu chút là được ra ngoài, tại sao lại chữa bệnh nữa? Hết bệnh rồi thì chữa cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận