Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 753: Kiếm (2)

Hơn nữa cái đầu nhìn qua bị luyện chế đặc thù, giống như quả quýt khô quắt chỉ lớn bằng nắm tay, thất khiếu đều bị bùn đen phong kín, trên trán còn dán một tấm bùa màu tím.
Cái đầu kia tuy rằng thu nhỏ lại nhiều như vậy, nhưng Bạch Linh Miểu vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ tuấn lãng của người này trước kia.
“Ken két...” Nghe được âm thanh, Bạch Linh Miểu nghiêng người nhìn lại, phát hiện là Lý sư huynh của mình nghiến răng nghiến lợi.
"Bọn họ... bọn họ vậy mà đem cơ thể Gia Cát Uyên luyện chế thành pháp khí!" Đối mặt với việc khinh nhờn thi thể bằng hữu tốt của mình như thế, cơn giận trong mắt Lý Hỏa Vượng có thế nào cũng không ngừng được.
"Đây có gì đáng giận đâu, chẳng phải rất bình thường sao, Tâm Tố của ngươi cũng đã quý giá vậy rồi, nguyên một cái Tâm Bàn lớn như vậy vứt trên mặt đất, ngươi cảm thấy Giam Thiên Tư có thể sẽ bỏ qua sao?" Ảo giác Tọa Vong Đạo một mặt vui mừng khi thấy người gặp họa ngồi trên vai Bành Long Đằng chế giễu nói.
Mà so với sự phẫn nộ của Lý Hỏa Vượng, trên mặt Gia Cát Uyên lại có vẻ vô cùng rộng rãi: “Tiểu sinh không ham hố tài vật, lòng sẽ an nhàn tự tại, đó chẳng qua là một bộ túi da thối mà thôi, Lý huynh, chúng ta đi thôi.”
“Không được!” Lý Hỏa Vượng nói không chút do dự, nếu như không gặp phải, vậy còn có thể coi như không nhìn thấy, nhưng nếu đụng phải, làm gì có đạo lý chẳng làm gì cả.
Lúc trước Gia Cát Uyên vì chính mình ngay cả mạng cũng không còn, mình chẳng lẽ để mặc thi thể của hắn bị người khác tùy ý lợi dụng?
Tuy rằng đã quyết định lấy thanh kiếm này về, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không lỗ mãng tùy tiện hành động, mà đứng tại chỗ yên lặng quan sát thủ đoạn và thực lực của nữ nhân kia.
Nhìn thái độ nói chuyện của Hồng Đại đối với nữ nhân kia, Lý Hỏa Vượng phán đoán thân phận của nữ nhân này hẳn là Ký Tướng mới.
Về phần nàng ta là môn nào phái nào, từ bộ váy dài màu tím đơn sơ trên người, Lý Hỏa Vượng tạm thời vẫn chưa nhìn ra.
Hơn nữa nhất là trường kiếm xương sống của Gia Cát Uyên trong tay nàng ta, Lý Hỏa Vượng càng kiêng kị, phải biết rằng đây chính là pháp khí dùng Tâm Bàn luyện chế ra.
“Gia Cát huynh, huynh có biết dùng xương sống của Tâm Bàn có thể luyện chế thành pháp khí hay không? Có biện pháp khắc chế nào không?”
"Tự nhiên không biết, tiểu sinh là Tâm Bàn, làm sao lại đi lưu ý tới luyện chế chính mình như thế nào, Lý huynh, chúng ta đi thôi, không cần vì ta mà sinh thêm phiền phức."
Cho dù Gia Cát Uyên khuyên bảo như thế, nhưng tâm ý Lý Hỏa Vượng đã quyết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân môi tím bầm kia.
Đúng lúc này, nữ nhân kia mạnh mẽ giơ cốt kiếm trong tay lên, hướng về phía tín đồ Pháp Giáo xa xa nhẹ nhàng vạch một cái, cả một loạt tín đồ Pháp Giáo cơ thể bả vai trở xuống, từ eo trở lên trong nháy mắt biến mất.
Tiếng kêu thảm thiết của bọn họ biến thành hai đoạn, máu tươi từ trong lỗ hổng phun ra rơi xuống đất.
“Đạo sĩ, hay là thôi đi, nàng ta lợi hại như vậy, ngươi chưa chắc đã đấu được đâu.” Hòa thượng lo lắng nhìn Lý Hỏa Vượng nói.
Nhưng Lý Hỏa Vượng lại không nghĩ như vậy, ánh mắt càng thêm kiên định.
“Lý sư huynh, thật là kỳ quái, sau khi người nọ dùng cốt kiếm vạch một chút, ta lại có thể nhìn thấy nơi bị nàng ta vạch qua, xuất hiện một khe hở, bên trong khe hở kia vậy mà có đồng ruộng có núi.”
“Bên trong khe hở có ruộng có núi?”
“Lý huynh, ta biết rồi, khe hở bên kia là Đại Tề.”
Nghe được Gia Cát Uyên nói, trong lòng Lý Hỏa Vượng ngưng tụ, lúc này hiểu được là chuyện gì xảy ra, thì ra nữ nhân này dùng kiếm mở ra một khe nứt thông tới Đại Tề.
Chờ khe nứt đóng lại, giống như chiếc kéo kẹp những tín đồ Pháp Giáo kia thành ba đoạn, Đại Lương chia làm hai đoạn, Đại Tề chia làm một đoạn, vậy thay vì nói là một thanh kiếm, chẳng bằng nói là một cái chìa khóa đi thông lịch sử Đại Tề.
Thấy tín đồ Pháp Giáo liên tiếp bại lui, mắt thấy sẽ chống đỡ không được, Lý Hỏa Vượng biết rõ năng lực tủy kiếm kia liền quyết định không thể đợi thêm nữa!
Có những người của Pháp Giáo này ở đây, còn có thể thu hút sự chú ý của các Giam Thiên Tư khác, ngộ nhỡ Pháp Giáo bị diệt hết, vậy một mình mình sẽ phải đối mặt với đám Giam Thiên Tư này.
“Hai người trở về đợi ta! Tập hợp ở sơn cốc hôm kia!” Sau khi Lý Hỏa Vượng thấp giọng nói với Miểu Miểu và Lý Tuế xong, cởi đạo bào màu đỏ ném cho bọn họ, cắt hư ảnh có màu sắc xuống đất, ẩn thân chậm rãi tới gần phía nữ nhân kia.
Khi đến đủ gần, Lý Hỏa Vượng tháo mặt nạ đồng tiền trên mặt xuống, trên mặt nhúc nhích một trận, biến thành một khuôn mặt xa lạ.
Ngay sau đó lật tay, một tấm vải đen xuất hiện ở lòng bàn tay hắn, treo ở trên cánh tay của mình, Lý Hỏa Vượng lúc này hoàn toàn là cách ăn mặc của một tín đồ Pháp Giáo.
Nhìn bọn họ không ngừng tàn sát nam nữ già trẻ Pháp Giáo, Lý Hỏa Vượng yên lặng chờ đợi, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận