Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 127: Chợ phiên (1)

"Bọn họ mập, rất mập, một người có thể tương đương với ba người như ta, hơn nữa còn lười biếng, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi.”
"Hơn nữa, cơ thể của bọn họ còn rất hôi, rất bẩn thỉu. Có lần có một ni cô cởi giày ra, tôi ngồi khác thuyền mà vẫn có thể ngửi thấy mùi.”
"Cao nhân, huynh muốn đi tìm những ni cô đó sao? Ta có thể dẫn đường.”
Béo, lười biếng, bẩn thỉu, có thế nào những từ này cũng rất khó liên kết với ni cô trong Phật môn này.
"Lý Chí nói bọn họ miễn cưỡng cũng có thể coi là người tốt? Nhưng trên đời này thật sự có thứ gọi là người tốt sao?”
Sau khi trải qua một loạt sự việc này, Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.
Sau một hồi đi lòng vòng trong đám lau sậy, mặt hồ mênh mông kia lại lần nữa hiện ra trước mặt bọn họ.
Sau khi chiếc thuyền nhỏ cập bờ lần nữa, sắc trời cũng đã lờ mờ sáng rồi, từ lúc mặt trời lặn đến lúc mặt trời mọc, vậy mà bọn họ lại ở trên đảo kia cả một đêm rồi.
Khi ánh nắng chiếu vào mặt mọi người, trái tim nặng trĩu của bọn họ cuối cùng cũng được giải tỏa, lúc này những người chèo thuyền cả đêm như bọn họ đã mệt nhoài, lần lượt ngã vật ra đất thở hổn hển.
Lý Hỏa Vượng nói với những người khác: "Trước mắt đừng nghỉ ngơi, đến rừng kiếm củi để thiêu ba người chết này đi, nếu không đợi lát nữa sẽ bốc mùi.”
Nhìn thấy ba người bạn đồng hành chết đuối trên thuyền, những người khác cố gắng đứng dậy và đi về phía rừng cây gần đó.
Lý Hỏa Vượng ngăn Tiểu Mãn đang ôm lấy cánh tay lại, một mảng da lớn trên cánh tay phải của cô ấy đã bị bong ra, những bắp thịt màu đỏ máu cứ như vậy mà lộ ra ngoài không khí.
"Thế nào? Không sao chứ?" Lý Hỏa Vượng lấy ra một viên đan dược từ trong thắt lưng và đưa cho cô ấy.
Tiểu Mãn không nhận lấy đan dược: "Không sao, có thể sống sót cũng coi như là mạng lớn, chút vết thương nhỏ này đợi lát nữa lấy tro cây che đắp lên một chút là được.”
Ở chung mấy ngày nay, Lý Hỏa Vượng đã biết tính tình vô cùng cố chấp của cô ấy nên cũng không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, ba đống lửa lớn đã được nhóm lên trên bờ, Lý Hỏa Vượng khiêng ba xác chết kia và lần lượt ném vào đó.
Mọi người nhìn những người bạn đồng hành ngày hôm qua vẫn còn hoạt bát vui vẻ dần dần bị ngọn lửa bao trùm.
Khi mặt trời lên cao, ngọn lửa cũng dần dập tắt.
Lý Hỏa Vượng dùng thanh trường kiếm trong tay đâm vào đống tro tàn, sau khi đập một số xương lớn thành từng mảnh nhỏ liền cho vào bình gốm cùng với tro cốt.
Nhìn những chiếc lọ tro cốt trước mặt, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng rất ảm đạm, chuyện tối qua khiến đầu óc cậu rối bời.
Lúc này, Bạch Linh Miểu với đôi mắt đã bị che lại, vươn tay qua và nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của cậu.
Cảm nhận được cảm xúc có chút không ổn, cô ấy tiến qua, vỗ vỗ trên lưng Lý Hỏa Vượng.
“Huynh không sao, không cần an ủi huynh.” Lý Hỏa Vượng cúi người ôm lấy ba cái lọ kia và đặt vào trong vòng tay của Sỏa Tử.
Nguyên Phúc đứng bên cạnh Lý Hỏa Vượng như một kẻ tay sai và nói: “Cao nhân, có muốn nghỉ ngơi một chút không? Nếu không nghỉ ngơi, ta dẫn huynh đi tìm ni cô nhé, ta biết đường.”
Lý Hỏa Vượng bình tĩnh vẩy tro trên thanh kiếm, sau đó vung mạnh về hướng phát ra âm thanh rồi lật tay cắm kiếm vào trong vỏ.
"Mang theo tro cốt, chúng ta đi thôi.”
Nguyên Phúc trợn tròn mắt, dùng tay bịt lấy chiếc cổ đang chảy máu của mình với vẻ không thể tin được.
Hắn ta há miệng, nhìn bóng lưng Lý Hỏa Vượng, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng khụ khụ.
Cuối cùng, hắn ta lảo đảo mấy bước, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, ánh mắt dần dần mất đi thần quang.
"Từ giờ trở đi, tên của đệ là Cao Trí Kiên.” Lý Hỏa Vượng nói với Sỏa Tử đang vác gậy gỗ trước mặt.
"Ta... ta... ta, ta..."
Lý Hỏa Vượng đưa tay ra, ngón tay thô ráp đang chỉ vào ngực kia của cậu ấn xuống một cái.
"Đừng có ‘ta’ nữa, nhớ kỹ, sau này đệ không phải tên là Sỏa Tử nữa, từ nay về sau đây chính là đại danh của đệ, Cao Trí Kiên, nghe thấy chưa hả?”
"Không phải đệ biết chữ sao? Bẻ nhánh cây xuống, viết lên mặt đất mấy lần, viết đến khi nhớ kỹ rồi mới dừng lại.”
"Ồ..." Sỏa Tử, người không có bất kỳ quyền quyết định nào đối với tên của chính mình, quay người đi về phía khu rừng trong sự chán nản.
Lý Hỏa Vượng nhìn bóng lưng cao lớn của hắn và khẽ thở dài.
"Cho dù như thế nào. Nếu trước đây đã nói đặt cho đệ ấy một cái tên rồi thì mình đương nhiên sẽ phải nói được làm được, coi như là món quà chết đi sống lại của đệ ấy.”
Kỳ thật Lý Hỏa Vượng đã sớm muốn đặt tên cho Sỏa Tử rồi, dù sao thì cứ Sỏa Tử này Sỏa Tử nọ, gọi lên cũng thật sự rất khó nghe.
Chỉ là sau khi ra khỏi đảo lau sậy, chưa nghĩ ra cái tên nào thích hợp nên mới trì hoãn đến bây giờ mới đặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận