Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 331: Con thỏ

"Không có tà ma?” Thật sự không có sao?” Lý Hỏa Vương kinh ngạc nhìn xung quanh một lượt nữa, vậy mà nơi này lại khác biệt với những nơi khác lớn như vậy.
"Ừ... chí ít là đệ chưa từng nhìn thấy, những người khác cũng chưa từng nhìn thấy.” Tôn Bảo Lộc không nói chắc như đinh đóng cột như Lý Hỏa Vượng tưởng tượng.
"Không có tà ma... Có cần tiếp xúc với những Lạt Ma kia xem thế nào không? Có lẽ có thể hỏi được một chút về Tâm Tố.”
Có điều sau khi suy nghĩ kỹ một lúc, Lý Hỏa Vượng cuối cùng đã xóa bỏ ý nghĩ này, hiện tại mình tùy tiện tiếp xúc với những thế lực khác là quá nguy hiểm, mặc dù trên mặt mình có mặt nạ tiền đồng nhưng ngộ nhỡ bị bọn họ nhận ra mình là Tâm Tố thì phiền phức lớn rồi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ngoại trừ An Từ Am ra, những thế lực khác không có lấy một ai là người tốt cả.
Đi qua Thanh Khâu là tới Lương Quốc rồi, bây giờ điều quan trọng nhất chính là yên ổn đến được Lương Quốc.
"Không thể dẫn đám người này theo, đợi sau khi đưa bọn họ tới nơi, có lẽ ta có thể tự mình đi tìm.” Lý Hỏa Vương nhanh chóng hạ quyết tâm.
"Nào, đệ nói tiếp đi, nói hết cho huynh nghe về đám gọi là La Giáo Lạt Ma này, danh tiếng của bọn họ ở chỗ các đệ như thế nào?”
"Khá ổn, chí ít mấy lần đệ gặp kia thì đều ổn cả.”
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng cẩn thận hỏi Tôn Bảo Lộc toàn bộ thông tin ít ỏi liên quan đến La Giáo Lạt Ma mà Tôn Bảo Lộc biết được.
“Lý sư huynh, này, ăn cơm thôi.” Một bát mì nước đơn giản được đặt trước mặt Lý Hỏa Vượng, trên mặt nước mì còn nổi lên một ít củ tròn trắng cỡ ngón tay út.
“Đây là thứ gì?” Lý Hỏa Vượng cầm đũa gắp một củ lên: “Không biết, Tôn sư huynh nói loại củ dại này có thể ăn, huynh ấy nói lúc nhỏ huynh ấy thường đào lên ăn như một món ăn vặt, nói rằng có tên là Dã Tinh Đầu.”
Lý Hỏa Vượng nhét Dã Tinh Đầu vào miệng, cắn nhẹ và thấy nó hơi giống khoai tây đắng, mùi vị cũng được.
Màn Thầu đang nằm trên người Lý Hỏa Vượng đột nhiên vểnh tai lên, ngoe nguẩy một chút rồi lao về phía bụi cỏ phía xa.
"Sao Màn Thầu lại chạy đi rồi? Có cần chạy theo xem thế nào không?”
"Để nó chơi vui vẻ đi, bình thường đều gấp rút đi đường, hiếm khi rảnh rỗi như vậy, Màn Thầu hiểu tính người, biết được lúc nào sẽ đi, lúc đó nó sẽ tự chạy về.”
Lý Hỏa Vượng nói xong liền bắt đầu ăn, Bạch Linh Miểu ngồi xổm ở một bên yên lặng nhìn.
Một bát mì Dã Tinh Đầu nhanh chóng được đưa vào dạ dày của Lý Hỏa Vượng, sau đó cậu lại nhờ Bạch Linh Miểu múc cho một bát nữa.
Không biết có phải là do da trên người đang mọc lại hay không, sức ăn hiện tại của Lý Hỏa Vượng không thua kém gì Cao Trí Kiên và Bạch Linh Miểu.
Giơ tay phải ra nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người Lý Hỏa Vương, Bạch Linh Miểu có chút chờ mong mà nói: "Lý sư huynh, đợi vượt qua Thanh Khâu, rất nhanh sẽ đến được Lương Quốc rồi.”
"Đợi đến được chân núi Ngưu Đầu Sơn, trở về thôn làng kia của chúng ta, chúng ta sẽ có thể ổn định rồi.”
"Chúng ta có thể dùng bạc đi mua mấy mẫu ruộng, huynh dùng bò kéo xe cày ruộng, muội ở nhà mua tằm dệt vải, đợi tích góp đủ tiền làm nhà, chúng ta có thể rời cha mẹ muội ra ở riêng.”
"Đàn ông cày bừa, phụ nữ dệt vải? Muội muốn sống như vậy cả đời sao?” Lý Hỏa Vượng húp mì vào trong miệng.
Nghe thấy đối phương hỏi như vậy, giọng nói Bạch Linh Miểu mang theo chút thận trọng: “Lý sư huynh, huynh không muốn cày ruộng sao? Không sao, huynh không muốn cày ruộng cũng không sao, chúng ta có bò mà.”
"Huynh làm gì cũng được, nhưng có một điều kiện tiên quyết, huynh muốn trị khỏi bệnh của mình.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, Bạch Linh Miểu liền nắm lấy tay cậu: “Lý sư huynh, không sao, như vậy cũng tốt mà, muội không quan tâm, bình thường huynh phát bệnh, muội có thể ở bên cạnh chăm sóc huynh.”
Lý Hỏa Vượng nghĩ tới Bạch Linh Miểu lúc trước bị mình đánh sưng mặt, cậu kiên quyết lắc đầu: "Không được, nhất định phải chữa khỏi mới được."
Nếu không, cậu căn bản không dám để mình ở bên cạnh Bạch Linh Miểu, bản thân như vậy chính là một quả bom hẹn giờ, có thể làm ra chuyện hối hận cả đời bất cứ lúc nào.
Mặc dù phía bên ảo giác có Dương Na và mẹ, nhưng giả thì mãi là giả, không thể nào thành thật được, mình đã sớm từ bỏ rồi.
"Lý sư huynh, muội cầu xin huynh đấy, như vậy cũng tốt mà, đừng đi tìm cái gì, huynh không phải đã nói với muội rằng ngay cả sư thái lợi hại như vậy mà cũng không tìm được sao?”
Lý Hỏa Vượng đặt bát mì xuống, có chút kinh ngạc nhìn về phía Bạch Linh Miểu: "Không thử sao biết được? Chẳng lẽ muội không muốn ta chữa khỏi bệnh này sao?”
Bạch Linh Miểu do dự không nói, cuối cùng cô ấy cụp lông mi xuống, không nói gì mà lặng lẽ ở bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Lo lắng Lý Hỏa Vượng gặp nguy hiểm là một mặt, mặt khác là cô ấy thực ra càng lo lắng rằng ngộ nhỡ một ngày nào đó Lý Hỏa Vượng thật sự chữa khỏi bệnh rồi sẽ không cần mình nữa mà bỏ rơi mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận