Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 443: Nguồn gốc của ảo thính (2)

"Không sao, Lý sư huynh còn cứu được, huynh ấy sẽ không chết!”
Với sự trợ giúp của Tiên gia, hai con dao đâm xuyên ngực của Lý Hỏa Vượng dần bị rút ra hoàn toàn, miễn cưỡng khép lại vết thương.
Keng keng keng!
Khi dao nhỏ dính đầy máu rơi xuống, Bạch Linh Miểu nhìn thấy một người bỗng đứng ở trước mặt mình.
Đó là Lý Hỏa Vượng hai con ngươi, hắn là Tọa Vong Đạo biết thay đổi hình dạng mà Lý sư huynh đã nói!
Hắn nhìn Đại Thần và Nhị Thần đội khăn trùm đầu đỏ, môi nhếch lên nụ cười tà tàn nhẫn:
“He he, giỏi đấy, chữa lành rồi?”
Phập phập phập!
Ba con dao găm cực bén đâm vào lồng ngực máu thịt nhầy nhụa của Lý Hỏa Vượng.
Nhìn người bên dưới khăn trùm đầu đỏ tan vỡ khóc lớn, Lý Hỏa Vượng hai con ngươi điên cuồng cười lớn, hắn cười cong eo, một tay che mắt, một tay ôm bụng không ngừng co giật.
Lý Hỏa Vượng đã đau ngất xỉu lần nữa bị đau tỉnh lại, hít sâu một hơi, khống chế thân thể dần lạnh băng.
“Hỏa ... Thủy ... Khẩu ... " Lại xuất hiện ảo thính, cộng thêm tiếng chuông cùng tiếng trống khiến Lý Hỏa Vượng nghe không rõ âm thanh bốn phía.
“Đừng ồn ào! Đừng ồn ào! Yên lặng cho ta!” Lý Hỏa Vượng dùng hết sức lực cuối cùng hét to, kết quả âm thanh kia cư nhiên thật sự biến mất.
Ảo thính biến mất, giọng nói của Tọa Vong Đạo kia lại truyền vào tai của Lý Hỏa Vượng:
“Hồng Trung lão đại, ha ha ha ha ha ha!”
Tùy theo tiếng nói chuyện, Tọa Vong Đạo kề sát mặt vào mặt của Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng nhìn hắn, giống như nhìn thấy một mặt gương.
Tiếng trống lại vang lên, Đại Thần và Nhị Thần cùng xông lên nhưng bị tường đất từ phía sau lao nhanh đến đụng bay đi.
“Nào nào, Hồng Trung lão đại, ngươi đừng nằm dưới đất, dưới đó dơ dáy.”
Tọa Vong Đạo cầm dao găm ghim trong ngực Lý Hỏa Vượng hất mạnh lên, cứng rắn kéo cậu lên.
Nhìn Lý Hỏa Vượng yếu ớt, trong mắt Tọa Vong Đạo lộ ra một chút cảm khái:
“Chậc chậc, lừa cũng đủ rồi chứ, Hồng Trung lão đại, hay là ... Ta giúp ngươi biến trở lại?"
Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc nhưng không nghe rõ đối phương nói cái gì, bởi vì ảo thính lại vang bên tai cậu.
Lý Hỏa Vượng trì độn lại hỏi âm thanh kia:
"Ngươi là cái gì ... Rốt cuộc ngươi đến từ đâu?”
Thấy Lý Hỏa Vượng không đáp lại, Tọa Vong Đạo khẽ thở dài:
“Được rồi, đã như vậy thì Hồng Trung lão đại đi mạnh giỏi, về sau ta sẽ ngụy trang thành thân phận của ngươi lừa quân bài khác, tiếp đó ta là Hồng Trung mới, he he he!”
Hai tay Tọa Vong Đạo chộp lấy chuôi dao, tay gồng sức chậm rãi dí lưỡi dao về phía Lý Hỏa Vượng giống như mổ heo.
Tọa Vong Đạo chẳng những muốn bổ bụng của Lý Hỏa Vượng, còn muốn cắt đầu của cậu thành ba khúc.
Nhìn động tác của Lý Hỏa Vượng, cậu càng giãy giụa kịch liệt thì khuôn mặt của người hai con ngươi cười càng dữ tợn.
Đau đớn khiến ảo thính càng nghiêm trọng, Lý Hỏa Vượng thậm chí cảm giác được âm thanh kia cách chính mình thật gần:
"Mặc kệ ... Mặc kệ ngươi là cái gì ... Ta sắp chết ... Giúp ta ... Giúp ta ... Giúp ta!"
Tùy theo trong lòng Lý Hỏa Vượng thét lên tiếng cuối cùng, cậu cảm giác cực kỳ buồn nôn, giây sau cổ biến to cỡ cái đầu.
Lý Hỏa Vượng nhấc hai tay gần như chảy khô máu bỗng chộp lấy cánh tay của Tọa Vong Đạo ở trước mặt, há to miệng hướng khuôn mặt sửng sốt kia.
Trong phút chốc, xúc tu màu đen với chất lỏng đặc sệt cùng máu đỏ sậm bay ra khỏi miệng Lý Hỏa Vượng dính vào mặt Tọa Vong Đạo.
Cảnh này đừng nói Tọa Vong Đạo không ngờ tới, Lý Hỏa Vượng cũng không ngờ, ảo thính thì ra là Hắc Thái Tuế trong người cậu phát ra.
Tọa Vong Đạo hơi hoảng loạt lùi nhanh ra sau, xúc tu của Hắc Thái Tuế dính chặt mặt đối phương, sợi chỉ bị Bạch Linh Miểu khâu lại không ngừng rách ra.
Xúc tu giống như con rắn nhanh chóng mấp máy chui vào thất khiếu của Tọa Vong Đạo, Lý Hỏa Vượng hai con ngươi thả dao găm ra, mang theo một chút hoảng hốt sờ mặt mình.
Xoẹt!
Tọa Vong Đạo lật tay lại, bốn tấm bài lá cây nhanh chóng tản ra cắt về phía xúc tu.
Dường như cảm giác được rìa bài lá cây sắc bén, Hắc Thái Tuế rút nhanh vào miệng Lý Hỏa Vượng.
Cùng với tiếng xoẹt và tiếng hét thảm của Tọa Vong Đạo, da mặt Lý Hỏa Vượng của đối phương cùng với tròng mắt hai đồng tử bị cứng rắn xé xuống.
"A a a a!" Tọa Vong Đạo quỳ trên mặt đất, run rẩy dùng tay che khuôn mặt không có da của mình, phát ra tiếng hét thê lương.
Tọa Vong Đạo hét lên không chỉ là bởi vì đau đớn, còn vì bị đối phương hố một phen.
Tiếng chất dịch xẹt qua lớp da, xúc tu của Tọa Vong Đạo mấp máy bao bọc da mặt mang theo tròng mắt chậm rãi rút vào miệng Lý Hỏa Vượng.
“Ực!”
Lý Hỏa Vượng khó khăn nuốt xuống thứ đặc sệt tanh hôi.
Lý Hỏa Vượng nhìn Tọa Vong Đạo giãy giụa đứng lên, run rẩy thò tay ra sau rút ra, kiếm tiền đồng lập tức nằm trong tay cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận