Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 537: Người thuyết thư

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một con bồ câu đen ở trên cao nhìn xuống chính mình, đó là bồ câu Thác Bạt Đan Thanh dùng để truyền tin.
Khi cởi thư cột trên chân bồ câu xuống, xem rõ nội dung thì bỏ dở bữa ăn, đi ra cửa.
Lý Hỏa Vượng chưa bao giờ ngờ rằng Ký Tướng còn ở Ngân Lăng Thành! Ông chẳng những không đi mà còn nói thẳng muốn gặp Lý Hỏa Vượng, đây là một cơ hội.
Khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy ngoài ý muốn là nơi hẹn gặp mình không phải chỗ lớn khí phái gì, mà là một thư phòng hơi đơn sơ.
Thoạt nhìn hoàn toàn khác phong cách làm việc phô trương của Thác Bạt Đan Thanh.
Vừa mới vào cửa, Lý Hỏa Vượng nháy mắt bị một khúc lưỡi khô quắt hấp dẫn ánh mắt.
Đó là một cái lưỡi người hơi khô, phần gốc bị một cây đinh quan tài đóng đinh vào một cây hủ mộc như ý.
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ này, Lý Hỏa Vượng liền nhớ ra đây là lúc trước Thác Bạt Đan Thanh khoác lác với cậu, pháp khí làm từ lưỡi của Tâm Tố.
Chậm rãi hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra, Lý Hỏa Vượng chậm rãi hành đạo lễ đối với thái giám già mặt trắng đang đánh bàn tính.
“Chào Ký Tướng đại nhân."
"Ha ha ha! Lại không phải ở trong cung, đều là người nhà với nhau, khách khí như vậy làm gì, ngồi đi ngồi đi."
Nhìn theo hướng đầu ngón tay của Ký Tướng, Lý Hỏa Vượng thấy cái bàn đặt bên cạnh có pha sẵn trà.
Lý Hỏa Vượng không ngồi, trực tiếp hỏi thẳng: "Dám hỏi Ký Tướng đại nhân, ngài tìm tại hạ là có chuyện quan trọng gì sai bảo?”
Lý Hỏa Vượng nhớ lúc ấy thái giám này cưỡi ngựa mà đi đã hốt hoảng đến mức nào, nhưng hôm nay ngồi chễm chệ ở đây, trong đó khẳng định có phát sinh một ít chuyện cậu không biết.
“Ha ha, không vội, nghe nói tiểu tử nhà ngươi rất giỏi?”
Bị một vị lão thái giám đánh giá từ trên xuống dưới, Lý Hỏa Vượng cảm giác được toàn thân nổi da gà.
“Hồng Đại nói ba người bọn họ đấu một mình ngươi, vậy mà ngươi còn có thể trốn ra? Khiến ngươi làm một Nhâm Ngũ nho nhỏ đúng là hơi nhân tài không được trọng dụng."
Lý Hỏa Vượng không cho rằng đối phương đang khen mình, ngược lại trái tim treo cao:
“Ký Tướng đại nhân, có lời gì xin hãy nói thẳng ra.”
“Được rồi, ngươi đã sảng khoái thì ta cũng sảng khoái, ta đoán chừng ngươi cũng đoán được lúc trước ta làm gì?”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đứng yên tại chỗ im lặng không nói, Ký Tướng tự nói tiếp:
“Đúng vậy, việc lần này của ta là lấy lại Tâm Trọc giấu trong Phật Cốt Miếu trở về, nhưng công việc thất bại! Ngươi nói xem ta phải làm sao?”
“Đương nhiên không thể trực tiếp quay về nhận phạt, cho nên chúng ta cần bù đắp lại!”
Ký Tướng đang ngồi bỗng nhiên đứng lên:
“Ta tiết lộ cho ngươi biết, sự tình lần này không tầm thường, cũng không thể làm hỏng việc!”
Nói đến đây, đầu ngón tay của Ký Tướng đâm vào mặt bàn gỗ đỏ, cứng rắn rạch ra một đường.
“Nếu không hoàn thành việc thì không chừng chuỗi khoai lang chúng ta sẽ bị nhốt sạch!”
Nói một đống, Lý Hỏa Vượng lờ mờ hiểu ý của đối phương:
“Ký Tướng đại nhân, ý ngài là ... chúng ta lại đi tìm một Tâm Trọc giao nộp lên?”
Khuôn mặt tròn trịa của Ký Tướng nở nụ cười tươi:
"Thông minh! Giam Thiên Tư chúng ta cần nhân tài như vậy!"
“Mặc kệ lấy Tâm Trọc ở đâu, bên trên muốn Tâm Trọc thì chúng ta phải giao Tâm Trọc cho họ, nhưng lúc trước Phật Cốt Miếu là vật chết, lần này chúng ta đi bắt vật sống.”
Nghe lời này, tim của Lý Hỏa Vượng đập nhanh thầm nghĩ:
“Tâm Trọc sống? Có Tâm Tố sống giống như ta sao?”
Không hiểu sao dù không biết tên của đối phương nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng bắt đầu hơi đồng tình Tâm Trọc kia.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng còn đang suy xét thì lời của Ký Tướng như bom tấn nổ bên tai cậu.
“Ta hiểu đây không phải việc chính thức trong tư, không có thù lao, hơn nữa Tâm Trọc sống chắc chắn nguy hiểm, ngươi không thích đi thì ta cũng thông cảm.”
“Nghe Đan Thanh nói ngươi muốn xem điển tịch liên quan Tọa Vong Đạo cất trong Tứ Khố đúng không? Chỉ cần ngươi làm tốt việc này thì ta mạo hiểm bị bãi quan cũng sẽ tự mình đi Tứ Khổ ghi nhớ cho ngươi!”
Lý Hỏa Vượng hít thở nặng nề, một Tâm Trọc chưa từng gặp mặt, một là tin tức liên quan đến việc cậu có thể thoát khỏi Tâm Tố hay không, lựa chọn này dường như rất dễ chọn.
Lý Hỏa Vượng lại hành đạo lễ với Ký Tướng:
“Vâng, Ký Tướng đại nhân!"
Thấy Lý Hỏa Vượng đồng ý thì Ký Tướng cười tươi như hoa, hiện tại ông chỉ có thể lợi dụng, loại người ngoài biên chế kiểu này nếu không đồng ý thì ông cũng bó tay.
Nghe nói tính khí của tiểu tử này không tốt, dùng uy bức e rằng hoàn toàn ngược lại, may mắn cuối cùng cũng đồng ý, giờ thì càng nắm chắc hơn.
Nhìn thái giám ở trước mặt, trong lòng Lý Hỏa Vượng khẽ động một cái:
“Ký Tướng đại nhân, lúc trước ở Phật Cốt Miếu, Tâm Trọc của chúng ta bị người chặn cướp, lần này người kia sẽ không lại đến sao?"
“Người này có lai lịch gì mà dám chặn cướp đồ của Giam Thiên Tư chúng ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận