Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 377: Cái hộp (1)

Uống sữa dê còn ấm trong miệng, ý thức rời rạc của Lý Hỏa Vượng từ từ bắt đầu ngưng tụ lại, lúc này cậu cảm nhận được đầu óc của mình giống như một cỗ máy rỉ sét, nghĩ cái gì cũng bị ngừng ngắt.
“Chúng ta đang ở đâu?” Lý Hỏa Vượng nhìn lều da bò trên đầu, hỏi.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng tỉnh lại, Bạch Linh Miểu thở phào nhẹ nhõm: "Đây là nhà của Tôn Bảo Lộc. Đệ ấy đã từng chăn dê gần đây, biết được đường ở gần đây, là đệ ấy dẫn chúng ta trở về.”
"Còn có Lý sư huynh, huynh đã hôn mê hơn mười ngày rồi, may mà huynh đã tỉnh lại.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng trực tiếp vén chăn trên người ra, vội vàng cúi đầu nhìn thân thể mình.
Cái miệng vết thương rộng mà mình rạch ra trước đó đã gần như lành lại rồi, nhưng dáng vẻ của mình vẫn còn rất kỳ quái, có rất nhiều chỗ không cân đối, chí ít thì rốn của người thường sẽ không mọc ở trên eo.
Có điều, so với dáng vẻ khi vừa mới từ trong hang động bò lên trước đây, dáng vẻ này đã thuận mắt hơn nhiều rồi, chí ít là còn giống người.
Điều quan trọng nhất là chân trái kia đã hoàn toàn mọc ra được một nửa bàn chân, cuối cùng sau này có thể không cần dùng nạng để đi lại rồi.
Sau khi kiểm tra cơ thể xong, Lý Hỏa Vượng không quan tâm đến việc nghỉ ngơi, lập tức hỏi Bạch Linh Miểu về chuyện của Hàn Phù và Hắc Thái Tuế.
"Không sao, đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, có điều chúng ta thực sự phải cảm ơn gia đình của Tôn Bảo Lộc, nếu không có sự xuất hiện của bọn họ, những thứ đó không thể được kéo về.”
"Chúng ta mượn hai cái lều da bò, dựng riêng ở xa một chút, những huynh đệ khác đều ở đó trông coi, Lý sư huynh, huynh mau nằm xuống đi, huynh bị thương quá nặng rồi.”
"Đi thôi! Đi tìm Hắc Thái Tuế trước!" Lý Hỏa Vượng đã sốt ruột chờ đợi từ rất lâu, không muốn đợi thêm một khắc nào nữa, cậu mặc y phục vào rồi đi ra khỏi lều.
Khi cậu vừa từ trong lều bước ra, lập tức đón lấy ánh nhìn chằm chằm của mọi người, trong ánh mắt của những người Thanh Khâu này không còn cảm thấy kỳ lạ nữa mà mang theo chút kiêng kỵ và bất an.
Đây cũng là điều bình thường, nếu bọn họ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại này của Lý Hỏa Vượng mà vẫn có thái độ nhiệt tình hiếu khách, như vậy ngược lại Lý Hỏa Vượng sẽ cảm thấy bất an với bọn họ.
Sau khi nắm chặt hai tay, chắp tay với những người khác, cậu bước ra khỏi khóm lều, đi về phía hai chiếc lều đơn độc giữa thảo nguyên xa xa.
Lý Hỏa Vượng bước qua, vừa lúc bắt gặp Lữ Gia Ban đi chăn dê về, Lữ Trạng Nguyên cố nén sự ngạc nhiên của mình, nhìn Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn thay đổi mà nói: “Tiểu đạo gia? Mới hơn mười ngày mà đã có thể xuống giường rồi?”
"Ôi, ta vừa rồi nói cái gì vậy chứ, tiểu đạo gia thần thông cái thế, tà túy thông thường kia sao có thể là đối thủ của ngươi.”
Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng - người lúc này đang lo lắng sợ sệt lại căn bản lười quan tâm đến câu nói nịnh bợ của ông.
Sau khi hỏi và biết được cái đầu nhỏ của Hàn Phù vẫn chưa chết, Lý Hỏa Vượng đi thẳng vào lều của Hắc Thái Tuế, thứ này là thứ quan trọng hơn bất cứ thứ gì trong lòng cậu hiện tại.
Vừa bước vào, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy từng chiếc trường mâu đang đâm vào xúc tu của Hắc Thái Tuế, trực tiếp ấn nó xuống đất, khiến Hắc Thái Tuế nhất thời không thể động đậy.
Lý Hỏa Vượng đi một vòng quanh nó và cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, sau khi phát hiện đây chính là thứ giống y hệt với Hắc Thái Tuế ở Thanh Phong Quan, năm ngón tay mở ra, trực tiếp đưa vào trong cơ thể Hắc Thái Tuế, nắm lấy một miếng thịt Thái Tuế bóng nhẫy và kéo ra.
Sau khi lưỡi dao găm từ từ cắt xuống dọc theo mép thịt, một số kẽ hở trên người Hắc Thái Tuế phát ra tiếng rít chói tai và chất lỏng sền sệt màu đen không ngừng chảy ra từ bên trong.
Nhìn vào chỗ cắt ra miếng thịt trong tay, một số vụn thịt nhanh chóng biến thành xúc tu, Lý Hỏa Vượng từ từ há miệng, sau đó giơ miếng thịt Hắc Thái Tuế lên và đưa về phía miệng.
Nhưng vào thời khắc định cắn xuống, Lý Hỏa Vượng lại đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy? Lý sư huynh, thứ mà chúng ta vất vả tốn sức mới lấy về được, không phải là giả đấy chứ?”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng dừng lại, giọng điệu lo lắng của Cẩu Oa cũng biến đổi.
Cậu ấy quá hy vọng rằng thứ này có thể được việc, Lý sư huynh phát bệnh quả thực quá giày vò rồi.
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày và lắc lắc đầu, tay cầm Hắc Thái Tuế kia, dừng lại tại chỗ.
"Rốt cuộc ta đang do dự cái gì vậy? Bên kia chỉ là ảo ảnh mà thôi.”
Nghĩ đến đây, cậu giơ thịt Hắc Thái Tuế lên, định nhét vào trong miệng, thế nhưng lại lần nữa đột nhiên dừng lại.
Tất cả mọi người trong lều đều có thể nhìn ra Lý sư huynh vừa khỏi bệnh nặng này đang suy nghĩ, về phần đang nghĩ chuyện gì thì cũng chỉ có mình cậu biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận