Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 370: Lối ra

“Nhị Thần! Chạy nhanh lên! Những tên Vũ Sư kia chỉ là nhỏ thôi! Phía sau còn có già!”
Nghe thấy vậy, Bạch Linh Miểu chạy càng gấp hơn, nàng cũng không có chạy lung tung, mà là gắng hết sức chạy về hướng tiếng trống bên kia.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cái gì, lấy tay vỗ vỗ người Bạch Linh Miểu: “Hướng về phía đông! Nghe ta, hướng đông!”
Bạch Linh Miểu tứ chi trên mặt đất dùng sức chống, nhanh chóng nhảy lên bức tường bên trái, sau khi thay đổi phương hướng trên bức tường,, lao về hướng Lý Hỏa Vượng nói.
Chạy không bao xa, trong bóng tối, bọn họ đi tới một khu “rừng rậm”, một khu rừng được hình thành bởi những xác chết bị treo cổ bằng dây thừng, đây chính là thứ mà Lý Hỏa Vượng nhìn thấy.
Bị ánh mắt đặc biệt đó nhìn chằm chằm, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm nhận được suy nghĩ của mình đang dần chậm lại. Đây là địa bàn của Thằng Nhi Tử, Thằng Nhi Tử lúc này đang nằm trên trần nhà và nhìn chằm chằm vào mình kìa!
Thứ này đang nhìn mình, nhưng Lý Hỏa Vượng không quan tâm, bởi vì cậu biết, so với hai người nhỏ bé sức lực yếu ớt như mình, một đám Vũ Sư phát ra bạch quang càng thu hút sự chú ý của nó hơn .
Quả nhiên như Lý Hỏa Vượng dự đoán, khi cảm nhận được tiếng động cực lớn, những thi thể treo cổ hoàn toàn phớt lờ mình, ngược lại bắt đầu chậm rãi chuyển hướng, bay về phía Vũ Sư bên kia.
Có sự ngăn cản của Thằng Nhi Tử, những luồng bạch quang phía sau lưng Lý Hỏa Vượng cùng với tiếng bước chân dày đặc cuối cùng cũng dần biến mất.
Không có truy binh, hai người Lý Hỏa Vượng đi theo tiếng trống, ở một chỗ bên cạnh vách đá, tập hợp lại với những người khác.
Những người khác giống như cuối cùng cũng tìm được chủ tâm cốt, vội vàng chào đón, vây quanh Lý Hỏa Vượng, mồm năm miệng mười hỏi đủ loại vấn đề.
“Đừng hoảng hốt, tên tiểu tử Hàn Phù kia không có gì to tát, luận về đánh trực diện cứng đối cứng, hắn không đấu lại chúng ta, chỉ cần đề phòng chớ bị hắn đánh lén là được!” Lý Hỏa Vượng đầy tư tin cổ vũ những người khác.
“Nhưng mà.... Lý sư huynh, tiếp theo chúng ta nên đi đâu? Nơi này là chỗ nào chúng ta cũng không biết.“ Xuân Tiểu Mãn nhìn bốn phía mơ hồ bóng tối, khó khăn nói ra tình cảnh hiện tại của bọn họ.
Mặc dù vừa mới đánh bại Hàn Phù, lại thoát ra từ trong đám Vũ Sư. Nhưng không nói đến cái chỗ chết tiệt này tựa hồ có năng lực mê hoặc người, cho dù là không có mê hoặc, nơi này không có bất kỳ tọa độ gì, tất cả mọi nơi đều giống nhau, bọn họ vẫn không thoát ra được.
Chỉ cần không ra được, hai thứ kia sớm muộn sẽ còn gặp lại lần nữa.
Nhìn xung quanh một chút, Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn về phía chiếc chuông trên thắt lưng của Xuân Tiểu Mãn: “Đưa chuông cho ta, người sống còn có thể để nước tiểu ngợp chết? Có lẽ Du lão gia có thể giúp đỡ chúng ta tìm được đường ra!”
Xuân Tiểu Mãn lúc này mới biết được thì ra những Du lão gia kia thế mà còn có thể làm chuyện này, nàng vừa đưa chuông qua, nhưng lại thu hồi lại.
“Lý sư huynh, ta nhỏ tuổi, dương thọ nhiều, chiếc chuông này hay là để ta dung cho“ Nói xong, không đợi Lý Hỏa Vượng trả lời, Xuân Tiểu Mãn liền nhanh chóng lắc chuông.
Cùng với mấy vị Du lão gia bay ra ngoài, không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Hỏa Vượng phát hiện kích cỡ của đối phương phảng phất lớn hơn mấy phần.
Trong hoàn cảnh ngột ngạt này, một khắc đồng hồ trôi qua, hai khắc đồng hồ trôi qua, nhưng những Du lão gia kia lại không quay trở về.
Tình huống này khiến lòng tin vừa mới khôi phục của những người khác không ngừng chìm xuống.
“Những Du lão gia kia sẽ không bị tà túy trong bóng xem là điểm tâm ăn mất chứ?” Cẩu Oa kinh hãi nói ra một suy đoán vô cùng xấu.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Lý Hỏa Vượng cau mày về một chỗ.
Không nói đến sự uy hiếp của Hàn Phù ẩn nấp trong bóng tối đối với tất cả mọi người, lỡ như chờ những Vũ Sư kia xử lý xong Thằng Nhi Tử, lại lần nữa tìm tới bọn họ, khi đó làm cái gì cũng kết thúc rồi, nhất định phải thoát khỏi cái chỗ chết tiệt này ngay lập tức mới được.
Cậu bắt đầu hồi tưởng lại trong Đại Thiên Lục, đã sớm thuộc lòng các loại nghi thức. Nhưng trong đầu nhanh chóng qua một lần, cuối cùng nhưng tốn công vô ích.
Thứ Đại Thiên Lục này, là thứ thiết yếu của Áo Cảnh Giáo, bên trong chỉ ghi chép những cách làm mình đau đớn, hoặc là làm cho người khác cảm thấy đau đớn, trong tình huống này căn bản không giúp được gì.
Chính tại lúc Lý Hỏa Vượng quay đầu chuẩn bị hỏi thăm Bạch Linh Miểu, Khiêu đại thần có thể giúp đỡ ở phương diện này hay không, liền thấy Cao Trí Kiên ngốc cao lớn, đang giơ ngón cái của mình, đặt thẳng tắp ở không trung, biểu cảm rất là nghiêm trọng.
Bịt vết thương trên người, Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Cao Trí Kiên hiếm thấy không có trực tiếp trả lời điều gì, mà là biểu cảm nghiêm trọng lại lần nữa bỏ ngón tay cái của mình vào trong miệng hít hít, một lần nữa giơ cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận