Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 792: Áo Cảnh (2)

"Trưởng công chúa! Đối với tình hình hiện tại, phải dùng đà tự quyết là chủ yếu. Chỉ cần khiến nhuận trí ngũ hành kết thúc, người này chết chắc rồi.” Túc Nhất thân là người của Áo Cảnh Giáo giải thích cho trưởng công chúa.
"Thật là phiền toái, nếu đã như vậy, ngươi ở đây chặn hậu, bổn cung hồi cung trước.”
Trưởng công chúa vừa nhấc chân lên, Lý Hỏa Vượng đã chặn trước mặt nàng ta: “Muốn đi? Ta đã bỏ ra cái giá cao như vậy, vậy mà ngươi còn muốn đi.”
Lý Hỏa Vương cắn chặt răng đứng thẳng người, nắm lấy lồng ngực mình mà tách ra, xương sườn trắng trong ngực bị phanh ra như cánh hoa, những con sâu lúc nhúc thành đoàn kia bắn phủ về phía trưởng công chúa như tiên nữ rải hoa.
Cảm nhận được nguy cơ cực lớn, một chiếc túi thơm tơ vàng trên eo trưởng công chúa tự mở ra, những đám mây từ trong bay ra, mưu đồ chặn những con sâu trùng của Lý Hỏa Vượng lại.
Các hộ vệ của hoàng thái hậu trước đó cũng đến rồi, bọn họ và trưởng công chúa cùng Túc Nhất đồng thời vây đánh Lý Hỏa Vượng.
Tuy nhiên, lúc này đối mặt với Lý Hỏa Vượng đang trong giai đoạn nhuận trí, những người này căn bản không phải đối thủ, một người rồi lại một người chết đi, Lý Hỏa Vượng dần chiếm thế thượng phong và trưởng công chúa cũng bắt đầu bị thương rồi.
Rất nhanh đã đến giây phút sinh tử, vì tính mạng của mình, ai nấy đều dốc sức bạt mạng.
“Quốc sư!” Một tiếng ‘Quốc sư’ khiến tất cả mọi người có mặt đều dừng lại, nhất tề nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là một ông lão đang cưỡi ngược trên lưng một con trâu, ăn mặc giản dị, đội một chiếc nón rộng vành, ôm một chiếc cần câu, chậm rãi đi tới trung tâm chiến cục.
Lý Hỏa Vượng nhìn kỹ khuôn mặt của ông lão kia, hắn đã từng gặp qua người này, ông ta thật sự chính là quốc sư Đại Lương trong Hoàng Miếu lúc trước, nhất thời trong đầu hắn có trăm ngàn suy nghĩ.
"Quốc sư! Cứu ta!" Nước mắt của trưởng công chúa nói rơi là rơi, cộng thêm dáng vẻ thảm hại kia như hoa lê dính hạt mưa, vô cùng đáng thương.
Hoàng Phủ Thiên Cang đầy vẻ thản nhiên đi vào chiến cục, ông ta nhìn Lý Hỏa Vượng lúc này đã hoàn toàn thay đổi một cái, lại nhìn trưởng công chúa vô cùng đáng thương một cái, đột nhiên tựa hồ hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Cùng với việc ông ta vỗ vỗ nhẹ lên lưng trâu, con trâu tăng nhanh tốc độ một chút, từ từ rời khỏi chiến trường.
"Quốc Sư! Là ta đây! Trước đây ông đã từng bế ta mà.”
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào lưng ông ta, hắn nghe thấy một giọng nói già nua mang theo vẻ mệt mỏi.
"Ài, bãi bể nương dâu, nhanh một chút cũng tốt, nhanh một chút cũng tốt...”
Vào lúc nhìn thấy con trâu kia biến mất trong màn đêm, Lý Hỏa Vượng vừa định động thủ thì hắn liền nhìn thấy một quả cầu nước vàng cháy rực trực tiếp bắn lên mặt trưởng công chúa đang không chút phòng bị: “Á á á.”
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên nhìn tên Áo Cảnh Giáo tạo phản giữa chừng kia một cách khó hiểu, không nói gì cả, trực tiếp di chuyển và lao về phía trưởng công chúa đang hét thảm.
Cuộc tạo phản của Túc Nhất là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, dưới sự vây đánh của hai người, trưởng công chúa bị thương nhanh chóng bị đánh bại.
Trong con ngươi lóng lánh của trưởng công chúa phản chiếu ra thân ảnh đáng sợ lúc này của Lý Hỏa Vượng, thân thể hắn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cuối cùng Lý Hỏa Vượng giơ tay phải ra, nhặt cái đầu chết không nhắm mắt trên mặt đất lên.
Khi sâu trùng chui thủng hàng ngàn lỗ trên cái đầu, xác nhận nàng ta đã chết, Lý Hỏa Vượng ném hộp sọ trong tay đi và nhìn về phía tên Áo Cảnh Giáo đã tắt lửa cách đó không xa.
“Túc Nhất bái kiến đại trưởng lão.” Túc Nhất cung kính hành lễ với Lý Hỏa Vượng,
"Bây giờ đã gọi là đại trưởng lão? Lúc nãy vừa mới gặp thì không phải là đại trưởng lão?” Lý Hỏa Vượng đầy vẻ châm chọc quan sát cục than dị dạng trước mặt này.
Túc Nhất không giải thích gì mà nhanh chóng lùi lại phía sau.
Đối với chuyện này, Lý Hỏa Vượng cũng không truy cứu, bởi vì sự đau đớn trên cơ thể hắn dần dần trở nên mãnh liệt, thời gian nhuận trí ngũ hành đã trôi qua rồi.
“Lý Tuế, chúng ta đi thôi.” Lý Hỏa Vượng rời đi về hướng ngược lại.
Sau một nén nhang, Lý Hỏa Vượng chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng, không có chút sinh khí dựa vào một cái cây lớn.
Mà một miếng da người bằng lòng bàn tay chui ra từ trong bụng hắn và phồng lên nhanh chóng dưới sự quan sát của Lý Tuế.
"Điều tra cho ta! Điều tra cho kỹ! Ta muốn người này bị tru di cửu tộc, lăng trì đến chết!"
Tiếng gầm rống đầy giận dữ của Cơ Lâm không ngừng vang vọng trong cung điện, bách quan văn võ phía dưới không ai hé răng, hai tay cầm nguyệt nha bản, trầm mặc đứng thành hàng, nhìn mặt đất không chút bụi bẩn phía dưới.
"Điếc hết rồi sao? Hả? Điếc hết cả rồi sao? Mẫu hậu của ta, còn có hoàng tỷ của ta, thân phận tôn quý như vậy mà lại bị vứt xác vào đồng không mông quạnh như chó hoang.”
"Hahaha, đây có còn là giang sơn của Cơ gia nhà bọn ta không? Đây có còn là thiên hạ của Đại Lương không?” Tấu sớ dày bị Cơ Lâm ném từ trên ghế rồng cao xuống phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận