Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 676: Ngưu Tâm Thôn (1)

Nhưng trong Tọa Vong Đạo cũng có một loại hoài nghi, đó là bọn họ làm như vậy có khi là vì Đấu Mẫu muốn cho bọn họ làm, nó lừa Tọa Vong Đạo đi lừa gạt lại nó, qua đó đạt được mục đích.
Còn về Đấu Mẫu có mục đích gì, Tọa Vong Đạo làm đối tượng bị lừa tự nhiên sẽ không biết.
"Có lẽ Xúc Xắc biết cái gì ... " Lý Hỏa Vượng thì thào tự nói.
“Lý huynh, tiểu sinh cảm thấy bộ dạng hiện tại của ngươi tốt nhất nên cách xa đám Tọa Vong Đạo, đặc biệt là Xúc Xắc, lỡ bị Xúc Xắc theo dõi thì sự tình khó giải quyết.”
"Ngươi cũng biết, Tọa Vong Đạo không am hiểu chính diện đối kháng, bọn họ vĩnh viễn thích giở trò sau lưng, càng miễn bàn Xúc Xắc.”
"Ngươi yên tâm, ta còn chưa bị điên, làm sao có thể đi trêu chọc Xúc Xắc, việc khẩn cấp trước mắt là tìm nơi yên lặng tu luyện công pháp tu chân khó khăn lấy được này.”
“Khi nào công pháp tu chân thành công hoàn toàn thì hai thế giới này mới có nơi nương thân cho Lý Hỏa Vượng này giãy giụa tạo dựng.”
Vô luận là tăng lên thực lực hay là khiến Gia Cát Uyên từ hư thành thực, hoặc khiến thế giới hiện đại kia biến thành chân thực thì công pháp tu chân này đều là quan trọng hàng đầu, quá khứ Hồng Trung chẳng đáng gì.
Gia Cát Uyên gật đầu tán đồng:
“Vậy kế tiếp Lý huynh tính làm gì?”
"Ta ... " Lý Hỏa Vượng do dự một lúc, lại lần nữa mở miệng nói: "Ta muốn quay về Ngưu Tâm Thôn, nơi đó yên lặng hẻo lánh, là chỗ tốt để tu luyện, hơn nữa cục diện xao động như vậy, ta hơi lo cho nhóm Miểu Miểu.”
Còn vì giao hẹn lúc trước của Miểu Miểu, khi Lý Hỏa Vượng có thể hoàn toàn thoát khỏi ảo giác của Tâm Tố thì quay về tìm bọn họ, loại tình huống này cũng xem như hoàn thành giao hẹn rồi nhỉ?
Nhớ đến những khuôn mặt đã lâu không gặp, Lý Hỏa Vượng hơi nhớ nhung, ở thế giới này, bọn họ là vướng bận duy nhất của hắn.
Nói làm liền làm, Lý Hỏa Vượng lập tức leo lên ngựa, chuẩn bị xuất phát hướng Ngưu Tâm Thôn.
Nhưng Lý Hỏa Vượng đang định giơ roi ngựa bỗng nhiên cảm thấy thiếu gì đó:
“Đợi đã, Lý Tuế và Màn Thầu đâu?”
"Lý Tuế! Màn Thầu!" Lý Hỏa Vượng hét hướng rừng cây.
Những xúc tu màu đen nhớp nháp nhanh chóng vươn ra từ lùm cây, xúc tu càng lúc càng nhiều cuối cùng thành một cục.
Màn Thầu bị xúc tu quấn tứ chi và miệng, bị Lý Tuế giơ lên giữa không trung.
"Ngươi làm gì thế?”
“Chơi chó.”
Lý Hỏa Vượng đầu đội mũ, dắt ngựa, đứng lặng ở ven đường nhìn Ngưu Tâm Thôn phương xa.
Mấy tháng trước, cũng là vị trí này, ngay lúc đó hắn đứng ở đây, suy nghĩ nên giải thích thế nào với Bạch Linh Miểu về chuyện chính mình giết cả nhà của cô.
Hôm nay vẫn là vị trí này, hắn đứng ở đây, suy nghĩ nên giải thích thế nào với người trong thôn những gì đã trải qua trong khoảng thời gian mình rời đi.
Mục đích của mình đạt tới rồi, không còn bị ảo giác quấy nhiễu, rõ ràng sắp lại nhìn thấy bọn họ, nhưng không biết tại sao lúc này trong lòng cực kỳ thấp thỏm bất an.
So sánh lạnh lẽo mùa đông của lúc ấy, Ngưu Tâm Thôn mùa xuân rõ ràng náo nhiệt rất nhiều, trong đồng ruộng quanh thôn đều là người và trâu cày bừa.
Những người này tuổi không lớn, thoạt trông tay chân vụng về, nhưng nghiêm túc cày cấy, mà không hiểu sao bộ dạng của bọn họ đều rất khắc khổ.
"Gâu gâu!"
Tiếng sủa của Màn Thầu khiến Lý Hỏa Vượng thu lại tầm mắt nhìn phía xa, quay sang ngó con chó vàng to. Nó cong lưng, nhe răng gầm gừ với Lý Tuế ở trong rừng cây.
Tuy bị Lý Hỏa Vượng răn dạy nhiều lần, nhưng Màn Thầu dường như rất bướng bỉnh với chuyện này, nó luôn mang địch ý mãnh liệt với Lý Tuế.
“Phụ thân, tại sao nó sủa với ta vậy? Ta thích chơi với nó, nhưng nó không thích chơi với ta.”
Lý Hỏa Vượng nhìn hướng Lý Tuế, các xúc tu bị một chiếc áo tơi rộng lớn khóa kín, đầu đội một chiếc mũ tre rộng phủ vải mỏng màu đen.
Người không biết chi tiết nếu nhìn từ bên ngoài sẽ cho rằng Lý Tuế mặc áo tơi trông giống một tên mập lùn hơi kỳ lạ một chút.
"Nếu nó không muốn chơi với ngươi thì ngươi hãy chơi thứ khác, đừng đi trêu chọc nó."
Trước kia cần Lý Tuế áp chế ảo giác trong lòng, nhưng hiện tại đã không cần, đối với Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng trong một chốc không tìm được biện pháp xử trí nó.
Trực tiếp khiến nó tự lực cánh sinh? Lý Hỏa Vượng không mở miệng được, từ khi Lý Tuế có thần thức đến hiện tại, đều là hắn dạy từng chữ cho nó, nói không có cảm tình đó là giả, dù nó là một con tai họa bộ dáng khủng bố.
Đừng nhìn bộ dạng dọa người, nhưng tâm tư của nó rất đơn thuần, dễ bị người lừa, ở thế giới này, Hắc Thái Tuế cũng xem như một vị thuốc, thả ra ngoài e rằng không bao lâu sau sẽ bị người khác bắt đi.
Nay chỉ còn cách nuôi nó như nuôi Màn Thầu, may mà nó cũng xem như dễ nuôi, không quá tốn công.
“Sau khi vào thôn ngươi tuyệt đối đừng cởi áo tơi ra, cũng không được vươn xúc tu ra ngoài, miễn cho dọa sợ người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận