Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1372: Thối rữa

“Đó là Trần Hồng Du?” Lý Hỏa Vượng ngơ ngác nhìn thân hình rộng lớn quen thuộc trước mặt, sau đó trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên: “Cô ta thực sự có năng lực đặc biệt? Cô ta chưa chết à?"
Lý Hỏa Vượng vội vàng chạy tới, nhưng khi cách Trần Hồng Du vài bước thì hắn dần dần dừng lại.
Đó là Trần Hồng Du, nhưng cô ta không sống lại, dưới nhiệt độ cao, cô ta bắt đầu thối rữa.
Những con ruồi đầu to dày đặc bò vào và ra từ mắt miệng mũi của cô ta, không ngừng kiếm ăn.
Trải qua một đêm và một ngày ủ, mùi xác thối trên người Trần Hồng Du rất nồng, Lý Hỏa Vượng đã giết rất nhiều người, nhưng hắn thực sự không ngờ rằng người chết lại có thể hôi đến thế.
Đó là mùi hôi cực mạnh, giống như một bức tường chắn trước mặt Lý Hỏa Vượng, khiến hắn không cách nào tới gần một chút xíu nào.
Mùi hôi đó chui vào mũi Lý Hỏa Vượng, khiến dạ dày của hắn quặn thắt, muốn ép hết mọi thứ trong bao tử phun ra ngoài.
Dù Lý Hỏa Vượng đội mũ giáp nhưng bị hun không mở mắt ra nổi, nước mắt không kiềm được không ngừng tuôn ra, hắn muốn đến gần hơn nhưng không thể.
“Này, thần kinh, cậu có được không vậy? Sao dạo một vòng đã quay lại?" Ban Nam Húc trực tiếp giơ khẩu súng lục trong tay trái lên bắn vào sau đầu Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng loạng choạng tiến về phía trước vài bước, đột nhiên quay người lại, dùng ánh mắt tức giận đã kìm nén suốt đêm trừng mắt nhìn đối phương:
“Ngươi có giỏi lại bắn ta một phát thử xem!”
“Tôi đang hỏi cậu đây, rốt cuộc có làm nổi không?” Ba Nam Húc lại bắn vào đầu Lý Hỏa Vượng.
"Ngươi đang tìm cái chết!" Ngay lúc Lý Hỏa Vượng lao về phía Ban Nam Húc, những người khác lập tức lao tới, dùng hết sức kéo hắn đi.
Bốp!
Một tiếng tát lớn vang lên, Triệu Sương Điểm tát vào mặt Ba Nam Húc: “Đừng gây rắc rối cho tôi.”
Ba Nam Húc sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu cười khúc khích, thè lưỡi ra, cách không khí liếm mặt Triệu Sương Điểm, sau đó lùi lại nửa bước.
Triệu Sương Điểm hoàn toàn không để ý đến hành động của Ba Nam Húc, bước tới trước mặt Lý Hỏa Vượng và nói:
“Kệ cô ta đi, tôi tin cậu, cậu vĩnh viễn là người đặc biệt nhất, tiếp tục tìm đi.”
Lý Hỏa Vượng đứng ở phía xa, bi ai vài giây hướng về xác chết của Trần Hồng Du rồi định vòng qua cô ta, lần này hắn dự định đánh dấu, tránh cho lần nữa đi vòng quanh.
Nhưng mới vừa rời đi mấy giây, hắn đột nhiên giật mình, rõ ràng Tư Mệnh thối rữa đã chết, tại sao thối rữa không có biến mất?
Lý Hỏa Vượng sững sờ một chút, hắn bỗng nhiên xoay người, chịu đựng mùi xác thối lao về phía Trần Hồng Du.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng tới gần, ong một tiếng, tất cả ruồi bọ trên xác chết bị dọa tứ tán.
Khi Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn ruồi đen rợp trời thì hắn cười lên: "Ta biết ngay, ta biết ngay!"
"Lý Hỏa Vượng! Cậu đang làm gì! Nhanh lại đây!"
"Rời xa nơi đó! Mùi này hút vào nhiều sẽ nhiễm trùng phổi!”
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để ý tới tiếng la hét của người khác mà tập trung vào đường bay của ruồi trên bầu trời.
Hầu hết ruồi đều quay trở lại cơ thể Trần Hồng Du, nhưng một số ruồi đã bay về phía đông: “Tìm được rồi! Mau theo ta đi! Thối rữa vẫn chưa biến mất!"
Tùy theo Lý Hỏa Vượng ở phía sau rượt đuổi, đàn ruồi bay càng nhanh.
Tất cả mọi người đi theo Lý Hỏa Vượng chạy nhanh, chạy rất lâu, khi bọn họ sắp kiệt sức thì hắn rốt cuộc ngừng lại.
Lý Hỏa Vượng đứng bên rìa một chỗ trũng nhìn hai con ruồi chui vào lỗ bên dưới.
Lỗ không lớn, vừa đủ cho một người khom lưng đi vào:
“Đã tìm được lối vào bên trong Đại Tượng.”
Ở yên một chỗ lấy lại sức xong , tất cả mọi người chuẩn bị tốt vũ khí của mình, bước vào bên trong.
Bên ngoài sa mạc rất nóng, nhưng trong hang lại rất mát mẻ, đi trong đó phi thường thoải mái, một số góc mọc thực vật thích bóng tối và nấm dại.
Trong hang có dấu vết nhân tạo rõ rệt, hơi giống đường hầm nhưng hẹp hơn đường hầm.
Sau khi quan sát sơ cấu trúc bên trong hang động, Thanh Vượng Lai nói: "Đây có lẽ là đường hầm của giếng ngầm, sụp xuống vì bị bỏ hoang nên mới lộ ra một cửa hang.”
"Anh nói lời này có ý nghĩa gì?"
"Không có ý nghĩa gì, chỉ muốn phổ cập khoa học cho cô hình chiếu hoàn cảnh bên gã là gì. Xin giải thích trước, giếng ngầm thông thường tuy không rộng nhưng cực kỳ dài.”
“Nếu chuyển thành một không gian phẳng, nó có thể chứa được vài sân bóng đá, nếu có kẻ địch thì chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Lý Hỏa Vượng lúc này không chú ý tới cuộc trò chuyện giữa hai người, khi nhìn thấy một con chuột xám bò nhanh trên tường thì hắn cười thầm, tất cả cảm xúc tiêu cực vừa rồi cũng biến mất.
Ngay lúc này, phía sau chỗ con chuột biến mất chợt có tiếng kêu chít chít, lòng Lý Hỏa Vượng trùng xuống, hai chân đạp mạnh lao vào bóng tối:
“Gậy cháy!”
Khi gậy cháy màu đỏ nhanh chóng chiếu sáng đường ngầm tối đen, đao quân đội của Lý Hỏa Vượng đã đâm vào một bóng người.
Một cây dù từ trong bóng tối nhanh chóng đập xuống, đánh vào đao quân đội của Lý Hỏa Vượng làm bắn ra tia lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận