Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 113: Hồ (1)

“Cầm đồ - ngọc vỡ một miếng, ba lượng-”.
“Ba lượng?! Không cầm nữa!” Lý Hỏa Vượng cực kỳ không vui cầm ngọc bội lên, liền bước ra khỏi tiệm cầm đồ.
Ngọc bội này làm sao cũng đáng giá bốn mươi vạn ở thế giới hiện thực, kết quả chạy đến đây chỉ đáng có ba lượng, tiệm cầm đồ này quả thật quá đen tối rồi.
Đi ra khỏi cửa, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn biển hiệu của tiệm cầm đồ một lần nữa, “Chỗ này đen tối như vậy, khẳng định lửa được không ít tiền, hay là dứt khoác buổi tối tới đây, cướp của hắn một tờ?”
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lý Hỏa Vượng đột nhiên giật mình, sau khi một tay nắm chặt đấm mạnh vào mặt mình một cái, bực bội bước lớn bước về phía quán trọ.
Trở về lại quán trọ, Lý Hỏa Vượng tìm bản đồ ra trải lên hết cả giường, nói với Bạch Linh Miểu đang ngồi bên cạnh cầm da trống may vá: “Đi gọi Tiểu Mãn qua đây.”
Ngón tay của Lý Hỏa Vượng thuận theo phía nam chầm chậm lướt qua, Lý Chí trước khi chết từng nhắc đến, ở phía nam có một đám ni cô mặc đồ đen, bọn họ có khả năng giải quyết Đan Dương Tử ở trên người mình.
Bây giờ, Đan Dương Tử đang không ngừng ảnh hưởng đến mình, nhất định phải nghĩ cách nhanh chóng giải quyết Đan Dương Tử, điều này quan trọng hơn tất cả, Hắc Thái Tuế gì đó đều phải xếp phía sau.
Lý Chí nói những ni cô kia miễn cưỡng được tính là người tốt, Lý Hỏa Vượng thì không tin, trải qua những chuyện trước đây, bây giờ ai cậu cũng không tin.
Muốn mời những ni cô kia giải quyết Đan Dương Tử, bản thân phải đảm bảo trong tình huống bản thân an toàn, trả cho họ lợi ích mà họ khó lòng từ chối mới được.
Ánh mắt của Lý Hỏa Vượng nhìn về phía cạnh giường, thiên thư đang nằm bên cạnh cùng với hồ lô dương thọ kia, đây là tất cả những quân bài mà hiện tại cậu có thể đưa ra.
Có điều, đây đều là chuyện sau này, hiện tại chuyện quan trọng nhất đầu tiên chính là tìm được ni cô mà Lý Chí đã nói.
“Lý sư huynh, huynh tìm ta?” Tiểu Mãn thở hổn hển đi đến. Bây giờ ngoại trừ khóe mắt có chút ửng hồng ra, nàng đã không còn bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào.
“Vừa rồi ngươi đã đi đâu?” Lý Hỏa Vượng hỏi.
“Đi tìm một tên tiêu hành, đưa mảnh giấy di ngôn của Tứ Tềcho bọn họ, bảo họ thu lại.”
“Những chuyện này bảo người khác làm là được rồi, ngươi trốn một thời gian trước, tránh để bổ đầu của thị trấn tìm ngươi gây rắc rối.” Lý Hỏa Vượng nói với cô ấy.
Ánh mắt của Tiểu Mãn hơi lóe lên, bình tĩnh lắc đầu. “Không sao.” Tiếp theo đó cô ấy lại nói thêm một câu phía sau. “Mẹ ta không có báo quan.”
“Ồ, vậy ngươi qua đây giúp ta xem bản đồ này, ngươi là người bản địa, có hiểu biết về khu vực gần đây chứ?”
Tiểu Mãn đi qua, nhìn vị trí mà ngón tay Lý Hỏa Vượng chỉ ở trên bản đồ.
“Ở gần đây ngươi có biết ở đâu có am ni cô không? Họ mặc đồ đen.”
“Am ni cô? Đồ đen?” Tiểu Mãn ngẫm nghĩ, cô ấy dùng ngón tay lông lúc nhúc chỉ một ngọn núi nằm ở phía tây nam.
“Vậy thì hẳn là nơi này, Hằng Hoa Sơn, ta nghe nói Tôn viên ngoại của thị trấn từng đến đây bái Kim Thân Bồ Tát.”
“Kim Thân Bồ Tát! Ngươi hiểu biết bao nhiêu về am ni cô này?” Lý Hỏa Vượng dùng hết khả năng thu thập tin tức liên quan đến nơi đó.
“Không hiểu biết gì lắm, nhà ta nghèo, không đi đến được nơi xa như vậy đốt hương bái phật, chỉ là nghe nói hương hỏa khá hưng thịnh. ”.
“Ừm…” Lý Hỏa Vượng trong lòng âm thầm lắc đầu. Cái này nói giống như không nói, hương hỏa của Chính Đức Tự cũng hưng thịnh như vậy.
“Am ni cô này có chỗ nào hơn người sao? Ví dụ như nói Chính Đức Tự xin con rất linh nghiệm.”
Tiểu Mãn nghĩ rất lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Ta chỉ nghe nói, ni cô ở đó đều rất mập.”
“Rất mập, cái này tính là chỗ hơn người gì?” Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, dùng tay gõ vào chỗ đó. “Xuất phát, chúng ta đến chỗ này xem sao.”
Nửa xâu tiền của Lý Chí đổi thành lương khô và bún, còn có một lọ mỡ lợn lớn, đoàn người Lý Hỏa Vượng đã xuất phát đến mục tiêu tiếp theo.
Bọn họ vốn dĩ không phải là đơn độc, trên đường có không ít người cùng đường với bọn họ.
Từ trong một vài câu nói của bọn họ, Lý Hỏa Vượng nghe ra được, những người này là cảm thấy sắp chiến tranh đến nơi rồi, ở bên biên giới không an toàn, đều lo lắng ngừa trước chạy về đất liền.
Cứ đi đi ngừng ngừng như vậy, cùng với đi qua từng con đường rẽ nhánh, đám người bắt đầu trở nên ít đi.
Chính tại lúc Lý Hỏa Vượng cho rằng sắp đến chỉ còn lại đoàn người của bọn họ, một mảng nước lớn đã cản trở đường đi của bọn họ.
Gió nhẹ thổi qua mặt nước, cũng thổi bộ đồ trên người Lý Hỏa Vượng nhẹ đung đưa.
“Đây chính là biển mà nhị thúc công đã nói sao?” Cẩu Oa kinh ngạc nói.
Mặt nước rộng lớn giống như một mặt kính giữa đất trời phơi bày trước mặt bọn họ, nhìn thoáng qua vốn dĩ không nhìn thấy bờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận