Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 268: Xe ngựa (1)

"Nhìn ta làm gì? Muội không ăn sao?"
Bạch Linh Miểu gật đầu, cũng múc một chén, ngoan ngoãn ngồi cạnh Lý Hỏa Vượng, bắt đầu ăn.
Nhóm người này vốn không có bao nhiêu người, nhưng vì hai vua ăn Cao Trí Kiên và Bạch Linh Miểu nên nguyên nồi mì cục bị ăn hết sạch không chừa một giọt.
Rửa nồi chén xong sắc trời cũng dần đen, buổi tối không làm được chuyện gì, đốt đống lửa rồi lục tục đi ngủ.
Tối hôm nay do Cao Trí Kiên gác đêm, cộng thêm Màn Thầu khứu giác nhạy, Lý Hỏa Vượng không cần lo gì cả, ở bờ sông rửa mặt súc miệng rồi vào xe ngựa nằm ngủ sớm.
Mới nhắm mắt chưa bao lâu, Lý Hỏa Vượng cảm giác một thân thể mềm mại chui vào từ góc chăn.
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt ôm cô ấy, nhẹ nhàng kéo vào ngực mình.
Không lâu sau, Lý Hỏa Vượng cảm giác hai tay của đối phương ôm mình, hơn nữa càng ôm càng chặt, cơ hồ sắp vùi sâu vào trong người cậu. Chốc lát sau, Lý Hỏa Vượng cảm giác ngực hơi ướt, thoáng nghe tiếng nức nở khiến người đau lòng.
"Khóc cái gì." Lý Hỏa Vượng chậm rãi vuốt tóc Bạch Linh Miểu.
“Mẫu thân của ta từng dạy rằng một người vợ tốt phải cần cù, biết quản trong nhà, biết rộng lượng, biết khéo ăn nói, còn không được quản việc của nam nhân.”
“Nhưng huynh biết không? Ta sợ lắm, sợ có ngày huynh bỗng mất như hôm ấy, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Bên trong xe ngựa rơi vào yên tĩnh, Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác tình cảm chân thành tha thiết của đối phương dành cho mình.
Giọng nói của Bạch Linh Miểu chất chứa nghẹn ngào:
“Lý sư huynh, tại sao chuyện gì huynh cũng gánh một mình? Tại sao không nói cho ta? Lẽ nào ta không đáng gì trong lòng huynh sao?”
"Bởi vì ta không muốn khiến muội bị tổn thương, nhưng mọi thứ đã qua rồi thì ta sẽ kể cho muội nghe.”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu hôn lên tóc Bạch Linh Miểu, khẽ thở dài kể lại đầu đuôi sự việc.
Cậu kể rõ ngọn ngành gốc gác, nói từ Thanh Phong Quan đến cuối cùng là Ly Chi Môn.
Sau đó cậu ngừng lại.
“Rồi sao nữa? Sau đó thế nào? Đan Dương Tử chết hay chưa? Huynh làm sao trở về?” Nghe đến lúc then chốt, trái tim Bạch Linh Miểu treo cao.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng trở nên giãy giụa, những sợi gân xanh nổi trên trán cậu, không tự chủ được bắt đầu ôm lấy đầu.
"Những thứ đó ... những thứ đó ... ta ... ta không biết miêu tả thế nào! Ta không thể dùng ngôn ngữ miêu tả ra được!”
“Lý sư huynh, bị sao vậy?”
Thấy phản ứng kỳ lạ của đối phương, Bạch Linh Miểu hiển nhiên là bị Lý Hỏa Vượng dọa sợ.
Bạch Linh Miểu vội vươn tay sờ, bị làn da nóng bỏng của Lý Hỏa Vượng làm giật mình, da cậu nóng phỏng tay.
“Lý sư huynh, đừng nghĩ nữa, ta không hỏi, ta không hỏi!" Bạch Linh Miểu sốt ruột phát khóc, hai tay ôm chặt Lý Hỏa Vượng.
Nghe lời Bạch Linh Miểu nói, Lý Hỏa Vượng khép mắt lại, cắn răng liều mạng suy tư.
Cậu cố gắng ghép lại những mảnh vụn bị cố ý giấu đi trong óc, gắn ra một cuộn tranh chỉ tưởng tượng thôi đã khiến người nghẹt thở, một số thứ vốn nên bị quên đi lại trồi lên mặt nước.
Cuộn tranh đó vừa động cũng tĩnh, Lý Hỏa Vượng cố gắng nói ra những chữ mà Bạch Linh Miểu có thể hiểu được.
“Phía sau ngọc bài kia có lẽ là nơi gọi là Bạch Ngọc Kinh, ta nhìn thấy một vài thứ, một số thứ mà ta không cách nào miêu tả, chúng nó rất lớn, cũng rất ... lạnh!”
Giọng của Lý Hỏa Vượng khàn mà nặng nề, nói chuyện lúc ngừng lúc nghỉ, trước sau hỗn loạn.
Nói đến đây, thân thể Lý Hỏa Vượng không kiềm được lại run lên.
“Chỗ đó không phải nơi cho người đến, con người mà tới đó sẽ bị lấy đi, bị chúng nó lấy đi thứ thuộc về bọn họ, chúng nó ghép con người lại! Khi bị lấy hết tất cả sẽ giống như Đan Dương Tử, hoàn toàn biến mất!”
"Về sau có cái gì ... trong Bạch Ngọc Kinh ... hấp dẫn ta. Ta đi qua, nhìn thấy toàn bộ thế giới! Ta cảm giác được nó! Ta cảm giác được nó đang nghĩ cái gì!"
Trừ tay của Bạch Linh Miểu ra, bỗng có một đôi tay khác từ sau lưng vươn ra siết trán của Lý Hỏa Vượng.
Hai tay như vòng kim cô siết càng lúc càng chặt, áp lực đó khiến Lý Hỏa Vượng đầu đau muốn nứt ra hiếm có cảm thấy hơi thoải mái.
Lúc này Lý Hỏa Vượng căn bản không có thời gian suy nghĩ đôi tay thuộc về ai, cậu chỉ có thể cắn răng nói tiếp:
“Ta hiểu được nó! Muội biết không? Ta có thể hiểu được nó đang nghĩ cái gì! Không thể là người khác! Chỉ có thể là ta! Chỉ có ta hiểu nó! Bởi vì nó phát điên!"
Lý Hỏa Vượng nói đến đây, cảm giác cuộn tranh trong đầu dần thoát khỏi kiểm soát của mình.
Một vài thứ trong cuộn tranh bắt đầu nhìn trộm cậu.
"Ta nhìn thấy quá khứ của nó, trong quá khứ nó ... không phải như vậy. Nó vốn rất tốt, nó đang khóc, nó đang kêu!”
"Nó là ai?" Một giọng nữ âm u lạnh lẽo vang lên sau lưng Lý Hỏa Vượng.
Từng sợi mạch máu trên đầu nhô ra, giống như giây sau lập tức nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận