Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 976: Trốn (1)

Nhìn hai bộ thi thể bị đá càng đánh càng nát, cùng với đám người kích động vây xung quanh, sắc mặt Dương Tiểu Hài trở nên có chút tái nhợt, hắn khó khăn nuốt nước miếng: “Giết huyện lệnh, đây là trọng tội mất đầu đúng chứ?”
“Cẩu quan! Ta muốn ăn thịt của ngươi uống máu của ngươi! Con gái ta mới mười sáu tuổi! Liền bị ngươi đem đi làm thành người sáp!” Một lão giả một chân tóc trắng nhào tới, dùng mấy cái răng còn lại trong miệng hung hăng cắn lấy thi thể trên đất.
Điều này dường như đang dẫn đầu, trong huyện chỉ cần là người có đại thù với cẩu quan đều lao tới thi thể há lớn miệng cắn.
Mỗi người đều liều mạng tranh giành, như thể liền sẽ bị người khác nuốt mất.
Huyện lệnh và con của hắn mặc dù béo nhưng cũng không chịu được bị gặm như vậy, không lâu sau, trên mặt đất chỉ còn lại hai bộ xương máu me bê bết, mà nhiều thêm hàng "thường dân" mắt đỏ hoe, miệng đầy máu tươi.
“Còn chưa đủ! Dựa vào cái gì mà tên cẩu quan có thể cướp đoạt bao nhiêu thứ của chúng ta! Chúng ta đều lấy lại tất cả!” Một giọng nói lại vang lên từ đám đông.
“Đúng vậy, cướp mẹ nó! Oan có đầu nợ có chủ! Đây đều là thứ cẩu quan nợ chúng ta!”
“Đúng! Còn có bảy bà vợ của tên cẩu quan này! Mẹ nó, dựa vào cái gì hắn có bảy người, lão tử không có một người nào!”
Dưới sự xúi giục của giọng nói, những người này đạp phá cánh cửa của nha môn huyện thành, trực tiếp xông vào, thấy thứ gì đáng giá thì lấy thứ đó.
Cái gọi là tiền tài động lòng người, khi nhìn thấy từng rương ngân lượng được mang ra ngoài, thậm chí nhìn thấy ngay cả cái bát cơm cho chó của nhà tên cẩu quan nhà này đều là làm bằng vàng, tất cả mọi người hai mắt đỏ ngầu, hô hấp dồn dập giống như phát điên.
“A a a!” Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, một người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp bị kéo ra ngoài, cùng với mọi người xung quanh ba tay bốn chân lôi kéo, rất nhanh nàng liền bị lột trần trụi, bị đám đàn ông bao phủ hoàn toàn.
Còn người phụ nữ với chiếc còng gỗ quanh cổ lúc nãy đứng trong đại đường nhìn mọi chuyện xảy ra, thấy vợ và con gái của tên cẩu quan kia thê nữ phải chịu kết cục còn thảm hơn mình, thế nhưng trên mặt nàng không có một tia vui mừng, thất thần đứng đó như người mất.
Trong nha môn Huyện thành không ngừng vang lên những tiếng la hét gào thét tiếng rống giận dữ còn có tiếng kêu thảm thiết, lúc này đây, bên trong hoàn toàn hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều quên mất mục đích đến đây của mình, lần lượt xông vào, vô cùng hào hứng làm những việc trước đây muốn làm nhưng không dám làm.
“Lương thực! Lương thực! Toàn là bột mì! Không có lương thực thô!” Nghe thấy giọng nói phát ra từ phòng phía tây, đám đông đổ xô xông đến hướng bên kia.
Người đầu tiên ăn thịt của huyện lệnh cũng muốn cùng đi, nhưng chân hắn lảo đảo một cái, trực tiếp té ngã xuống đất.
Hắn muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng một cái chân giẫm lên cánh tay phải đang giơ lên của hắn, cùng với tiếng kêu rắc một cái, hắn há cái miệng dính đầy máu kêu lên thảm thiết.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết này, lại trở nên vô cùng nhỏ bé trong âm thanh ồn ào náo động xung quanh, cùng với từng bước chân dẫm xuống, âm thanh rất nhanh biến mất, người đi qua chỉ cảm thấy mặt đất có chút mềm, còn lại cũng không để ý tới những thứ khác.
Trong đám đông dày đặc này, Dương Tiểu Hài và thê tử của hắn Triệu Tú Mai cũng ở trong đó, chỉ có điều bọn hắn vốn không muốn vào đây, họ bị người khác xô đẩy không ngừng đi về phía trước.
Chờ đến khi hắn muốn rời đi, xung quanh đều là người, muốn đi đều đã không đi được nữa.
Hắn sắc mặt không tốt nắm chặt tay Triệu Tú Mai ý đồ muốn đi ra khỏi đám người: “Nắm chặt tay ta, tuyệt đối đừng buông ra! Buông ra chúng ta sẽ không kéo lại được nữa!”
Sau khi lao qua trái phải vẫn cảm thấy mình không thể thoát ra được, Dương Tiểu Hài bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, liền lấy từ trong lòng ra một cây gỗ mục Như Ý hình lưỡi người mà lúc trước Lý sư huynh cho mình mang theo.
Hắn giơ đồ vật trong tay lên, vẫy về phía người bên trái, những người vừa rồi còn hưng phấn đột nhiên sững sờ tại chỗ, trong mắt tràn đầy sự mơ màng, dường như đã quên vừa rồi mình định làm gì.
“Đi theo ta! Chúng ta đi bên này.” Dương Tiểu Hài cúi người xuyên qua đám người, đi về phía bức tường.
Có thứ này, Dương Tiểu Hài tốn rất nhiều công sức, cuối cùng đã thoát ra khỏi đám người.
Hắn vẫn chưa hoàn hồn liếc nhìn sự hỗn loạn trước mắt, kéo Triệu Tú Mai liền đi về phía quán trọ: “Ông nhà, chuyện gì xảy ra thế, sao lại biến thành như thế này.” Triệu Tú Mai rõ ràng bị cảnh tượng hỗn loạn làm cho kinh hãi.
Rõ ràng vừa rồi vẫn là chuyện tốt trừ gian diệt ác sảng khoái lòng người, sao đột nhiên lại trở nên rối tung cả lên.
“Ta cũng không biết, dù sao đừng quản nhiều như vậy, chúng ta đi nhanh lên đi! Nơi này quá nguy hiểm!”
Mặc dù là nói như vậy với thê tử của mình, nhưng là Dương Tiểu Hài cũng coi như là đã chứng kiến, hắn cảm thấy là vị lão bà kia, nếu như không có lời nói của bà, lẽ ra tất cả những chuyện này đã không xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận