Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1083: Tín đồ (1)

Một lúc sau, theo tiếng kêu thảm thiết chói tai của mấy con dã thú, toàn bộ chiếc khăn voan màu đỏ trong nháy mắt bị xé rách thành từng mảnh, ngay sau đó như thể lây lan, những chiếc khăn voan màu đỏ đang di chuyển xung quanh nhanh chóng bị xé rách, không lâu sau đó, xung quanh ngoại trừ những mảnh vải màu đỏ ra đều không còn gì khác.
"Không có … Không có việc gì!" Đợi Lý Hoả Vượng đang khom lưng ngẩng đầu lên, da thịt trên mặt hắn từng mảnh mở ra rồi khép lại như là vảy cá. Động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Mà mỗi một mảnh mở ra, lại mang đến cho Lý Hoả Vượng cơn đau đớn như dao cắt, khi từng mảnh từng mảnh nứt ra, cho dù là người đã kinh qua cả trăm trận chiến như Lý Hoả Vượng cũng nhanh chóng đau đến mức bất tỉnh.
Lý Hoả Vượng hít sâu một hơi. "Không có việc gì! Chỉ là … Sau lần Đăng Giai trước, thỉnh thoảng sẽ như vậy, quen rồi là ổn thôi."
Lý Hoả Vượng nửa thân trên trần trụi, biểu tình vô cùng đau đớn thở hổn hển.
Hắn trơ mắt nhìn thân thể của mình không khống chế được mà nứt ra rồi khép lại, nhưng lại không có cách nào khác.
Bởi vì đau đớn mà mồ hôi chảy ra trượt vào khe nứt máu thịt, khiến thân thể Lý Hoả Vượng thậm chí đau đến co quắp.
Hắn đã từng chịu đựng con đau đớn còn kinh khủng hơn so với thế này, nhưng mà loại cảm giác đó đều chuyện trong nháy mắt, nhưng cảm giác này lại vẫn luôn tồn tại, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng.
Bạch Linh Miểu ở bên cạnh có ý muốn giúp đỡ, nhưng mà bất kể là Khởi Kê hay là Khiêu Đại Thần, bất kể có mời đến cái gì, đối với Lý Hoả Vượng cũng đều không có tác dụng như vậy.
Lý Hoả Vượng biết rõ vô dụng, chỉ vì loại tra tấn này là đến từ Tư Mệnh Ba Hủy, những con chó con mèo này trong mắt hắn căn bản đều không chịu được.
Khi Đăng Giai không ngừng gia tăng, lúc mới bắt đầu thì sự nhạy bén của thân thể tăng lên, năng lực tự chữa lành cũng được nâng cao.
Thế nhưng rất hiển nhiên, Ba Hủy không chỉ là chờ đợi mình tự mình hại mình, hắn ta muốn đích thân ra tay tra tấn chính mình.
Nghe đồn sau khi Đăng Giai đạt tới một trình độ nhất định, sẽ trở thành Tâm Bàn của Ba Hủy, dường như sẽ tự nhanh hơn.
Suy đoán từ tình hình hiện tại, chỉ sợ khi thật sự trở thành Tâm Bàn của Ba Hủy rồi, cơn đau đớn toàn thân sẽ không dừng lại trong thoáng chốc, mà sẽ bị cơn đau đớn bao trùm toàn thân.
"Thế nào? Ngươi muốn theo Quý Tai cướp Tâm Bàn sao? Ngươi vẫn còn chưa hết hi vọng ư?" Lý Hoả Vượng hỏi cơn đau đớn kịch liệt trên người mìnhgiờ phút này.
Cơn đau đớn xem như một loại cảm giác đương nhiên là không có trả lời, Lý Hoả Vượng ngồi ở chỗ đó lẩm bẩm, ý thức của hắn đều bị cơn đau đớn kịch liệt liên tục này giày vò đến mức có hơi hỗn loạn.
Cũng may là loại cảm giác này cũng không có duy trì được bao lâu, sau hai nén nhang, vết thương nứt ra ở thân trên của Lý Hoả Vượng nhanh chóng khép lại.
"Ta … Ta nghỉ ngơi một lát." Thân thể Lý Hoả Vượng bị cơn đau đớn kịch liệt giày vò đến tình trạng kiệt sức sau đó nằm xuống, lập tức đã ngủ mê man, hắn thực sự đã quá mệt mỏi.
Bạch Linh Miểu nhích lại gần, nhìn thấy Lý Hoả Vượng thời khắc này, trong lòng nhất thời nổi lên đau lòng, cô bưng tới một chậu nước ấm, bỏ khăn vào rồi lấy ra, sau khi dùng lực vắt khô, bắt đầu lau sạch thân thể của Lý Hoả Vượng.
Cứ như vậy một khoảng thời gian, vết thương trên người của Lý Hoả Vượng đã kết vảy, khi Bạch Linh Miểu lau tới, ào ào rơi xuống.
Những xúc tu của Lý Tuế từ phía sau đưa qua tới, dùng giác hút từ từ hút hết tất cả vảy máu về, không lâu sau, Bạch Linh Miểu liền nghe thấy tiếng rắc rắc sau lưng.
Sau khi rửa chân cho Lý Hoả Vượng xong, Bạch Linh Miểu đắp kín mền cho Lý Hoả Vượng, quay người liền chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tuế Tuế, cha ngươi hôm nay rất mệt mỏi, ngươi ở bên cạnh bồi cha ngủ, chăm sóc thật tốt cho hắn, đừng để những người khác tới quấy rầy hắn."
"Được." Lý Tuế duyên dáng yêu kiều đi đến bên giường mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra, xúc tu ngọ nguậy từ bên trong chui ra, nhanh chóng chui vào trong chăn của Lý Hoả Vượng.
Khi nhìn thấy Lý Tuế như đang gấp quần áo, xếp thân mình ở đầu giường, Bạch Linh Miểu quay người đi ra khỏi phòng.
"Lý Hoả Vượng lần này có thể chịu đựng được, nhưng nếu như loại phiền toái này không bị diệt trừ, chỉ sợ cơn đau đớn kịch liệt này sẽ đi theo hắn cả một đời."
Nghe được lời nói của Nhị Thần trong đầu, Bạch Linh Miểu giữ im lặng tiếp tục đi lên phía trước.
Rất nhanh cô đã đi vào một con hẻm nhỏ có chút đông đúc, bên trên cửa gỗ của con hẻm nhỏ này đều treo hoặc vẽ hoa sen, dưới mái hiên cũng treo không ít cờ hiệu phật, nơi này là địa bàn của Bạch Liên Giáo.
Chúng sinh dưới Bạch Liên đều bình đẳng, có thể ở lại nơi này không có người nghèo người hạnh phúc nào, chỉ có tín đồ thành kính của Bạch Liên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận