Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 397: Hí (1)

Thông qua giao lưu của bọn họ, Lý Hỏa Vượng mới biết những người gặt này đều là nông dân trong nhà không có nhiều ruộng, thừa dịp thu hoạch vụ thu giúp người khác gặt để lấy ít tiền.
Lữ Trạng Nguyên không hổ là bầu gánh già vào Nam ra Bắc, vài câu đã hỏi hán tử trung thực kia nói ra điều mình muốn biết.
"Tiểu Đạo Gia, hắn nói đằng trước không xa có một trang tử lớn, đi tiếp một quãng có một huyện thành."
"Nghe nói huyện thành kia cực kỳ lớn, nhiều người Thanh Khâu cũng sẽ tới đó mua đồ.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lữ Trạng Nguyên, Lý Hỏa Vượng gật đầu: “Vậy bọn họ biết Ngưu Tâm Sơn ở đâu không?”
Lý Hỏa Vượng không quên cậu cực khổ vất vả chạy đi Lương Quốc có một nguyên nhân chủ yếu là vì đưa Bạch Linh Miểu về nhà.
“À, cái này thì bọn họ không biết, nghe bọn họ nói vùng gần Thanh Khâu này toàn là đồng bằng, không có núi, càng đi vào trong thì núi càng nhiều.”
Đối với việc này, trên mặt Lý Hỏa Vượng không có biểu lộ ra bất cứ thất vọng, giống như đã đoán trước được câu trả lời của đối phương.
"Nếu bọn họ là người địa phương thì chúng ta đi theo bọn họ vậy, tránh cho bị lạc đường. Chờ đến huyện thành, mua bản đồ của Lương Quốc rồi chúng ta xác định tiếp theo đi hướng nào.”
“Ài, được rồi.” Lữ Trạng Nguyên cảm giác chính mình có ích, cười tủm tỉm đi trở về.
Dọc theo con đường nhỏ bùn lầy đi tới chiều, khi bọn họ chui ra khỏi mảnh rừng trúc, cảnh tượng trước mắt rộng mở sáng sủa.
Thóc lúa rực rỡ ánh vàng, kê Proso, còn có cao lương nối liền một mảnh, giống như biển vàng và gió nhẹ gợi lên sóng gợn.
Một số đốm đen nhỏ giống con kiến đang ở phương xa không ngừng dùng lưỡi hái gặt mảnh màu vàng này.
“Đất của Đại Lương đúng là màu mỡ, ở quê chúng ta vài năm cũng không có thu hoạch tốt như vậy.” Lữ Trạng Nguyên nhìn mọi thứ trước mắt, trong mắt tràn đầy đều là hâm mộ.
Mặc kệ người khác nghĩ sao, đám người gặt nhìn thấy tất cả điều này giống như thấy tiền công dày, đi tìm chủ nhà bàn bạc giá tiền.
“Thu hoạch tốt cũng hay, vậy thì chúng ta mua lương thực sẽ rẻ hơn chút.” Tiểu Tiên Tử quất vào mông bò, bánh xe chậm rãi lăn hướng trang tử lớn.
“Không có bột mì, lấy bột cao lương và bột bắp không?”
Một lão nhân gầy gò ngồi trên một tảng đá vuông to, bưng bát sứ to hỏi Lữ Trạng Nguyên đang hỏi thăm mua lương thực:
“Chẳng phải trong ruộng kia đều là kê à? Sao không có bột mì được? Chúng ta đưa tiền chứ có phải cướp của ông đâu?” Lữ Trạng Nguyên tỏ ra có chút không cam lòng.
Thô lương tuy cũng ăn được, nhưng không ngon, hơn nữa không phải tiêu tiền trong túi của mình, không cần thiết tiết kiệm.
Lão nhân gầy gò lắc đầu liên tục:
“Không được, bột mì đều phải giữ lại nộp quan lương cho quan gia, không nộp được quan lương thì bọn họ sẽ kéo nhi tử của ta đi làm khổ sai.”
“Tiểu Đạo Gia, chuyện này ...”
Lữ Trạng Nguyên quay đầu, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Lý Hỏa Vượng đang vuốt đầu Màn Thầu.
Sau khi được cho phép, Lữ Trạng Nguyên quay lại nói với lão nhân kia:
“Được rồi, thô lương thì thô lương, chúng ta mua số lượng nhiều, ngươi nhớ tính rẻ chút.”
Tùy theo từng túi lương thực đặt trên xe ngựa, bánh xe lún xuống đất sâu hơn một chút.
Nhưng mua nhiều như vậy cũng có chỗ tốt, ít nhất đối phương đồng ý cho mượn hai kho lương trống để nhóm Lý Hỏa Vượng ở qua đêm.
Tuy mua lương thực đều chỉ có thô lương, nhưng Dương Tiểu Hài vẫn có thể nấu ăn ngon.
Cục bột hoa màu dẻo dán đầy vách chảo đen, nướng ra từng chiếc bánh bột ngô vàng giòn.
Chính giữa bánh bột ngô là canh hầm xương dê hôm qua ăn còn dư lại, bánh bột ngô vàng phối hợp với canh dê là bữa cơm chiều của bọn họ.
Tuy thức ăn đơn sơ nhưng hương vị siêu ngon.
Lữ Trạng Nguyên bưng bát, nhắc nhở Lý Hỏa Vượng đang ăn bánh nướng:
"Tiểu Đạo Gia, nơi này đông người, buổi tối chúng ta phải cử ra vài người đi trông dê, nếu không thì khó tránh thứ xấu xa sinh nhi tử không có lỗ đít đến trộm đồ của chúng ta.”
“Không sao, buổi tối khiến Màn Thầu ngủ giữa đàn dê là được, có người đến trộm nó sẽ sủa.”
Lý Hỏa Vượng ném khúc xương dê không còn sót lại mẩu thịt nào xuống đất, Màn Thầu ngồi xổm dưới ghế của cậu lập tức lao lên, dùng miệng ngậm về.
Màn Thầu dùng chân trước đè một đầu, sau đó ngon lành cắn rôm rốp.
“Một con chó hơi thiếu, thôi thì như vậy, ta cho tiểu nhi tử của ta đi cùng chó trông chừng, ta mới hỏi thăm giá, dê ra Thanh Khâu rất đáng giá.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không từ chối, Lữ Trạng Nguyên nở nụ cười vừa lòng, đắc ý thầm nghĩ:
“Ha, Lữ Gia Ban chúng ta lại có chí.”
“Con dâu của ngươi tự mình sinh con ở bên ngoài, có ổn không? Có muốn tìm bà mụ trong trang tử này nhìn xem?”
“Không sao, không có gì đáng ngại, nàng đã sinh con một lần, sinh lần thứ hai giống như đi ị thôi, a, Tiểu Đạo Gia, xin lỗi, lúc ăn cơm không thể nói chuyện này.”
Trong khi nhóm người đang ăn cơm trong kho thóc đơn sơ thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận