Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 216: Tiêu cục

Tiểu Mãn vừa nói xong, một người đàn ông vạm vỡ mặc áo ngắn đi hướng bọn họ. Người này chiều cao rất cao, cao hơn Tiểu Mãn hai cái đầu, khi đi toát ra uy nghiêm như hổ.
Người đàn ông đến gần, nhanh chóng đánh giá người phụ nữ mang vải thưa màu đen, đôi tay đầy vết chai mạnh mẽ ôm thành quyền, mỉm cười hỏi:
“Cô nương muốn ủy thác áp tiêu?"
"Tiểu nữ tử cũng xem như người tập võ, nghe nói mỗi tiêu hành có thể kinh doanh cũng vì các tiêu sư rất giỏi công phu, cho nên muốn đến dùng võ kết bạn, luận bàn một chút."
Nghe thấy Tiểu Mãn thẳng thắn nói, tiêu sư nhất thời ngẩn ra, loại chuyện này hắn đã từng gặp, nhưng phụ nữ tới cửa yêu cầu dùng võ kết bạn thì đây là lần đầu tiên.
Suy tư một lát sau, hắn cung hai tay ôm quyền:
"Cô nương, tục ngữ nói: cãi nhau không được ích gì, đánh nhau không có lợi gì”, ta thấy hay là bỏ đi, cô nương cũng thấy trong tiêu cục rất bận, các tiêu sư đều đi áp tải."
Nghe lời này, Tiểu Mãn không cảm thấy ngoài ý muốn, đối phương bận làm ăn, sao có thể không duyên cớ đánh với mình.
Luồn vào trong ngực lần mò một lúc, Tiểu Mãn lấy ra một lượng bạc đưa tới.
"Tiểu nữ tử vô sư tự học, xin chỉ điểm cho đôi chút.”
“Cái này ...” Nhìn thấy đối phương khăng khăng đòi tỷ võ, Vương Thành Hưng có chút chần chừ, không phải vì ít bạc, mà là suy đoán mục đích của đối phương.
Vương Thành Hưng chỉ sợ đối phương lấy võ kết bạn là giả, giả vờ tỏ ra yếu thế, mượn cơ hội dương danh mới là thật.
Tiêu sư của Long Đằng tiêu cục có được nhiều phân cục như vậy là dựa vào các tiêu sư đánh giỏi, nếu bị một cô gái nhỏ thoải mái đánh bại thì mất hết thanh danh trên giang hồ.
“Tiểu nương tử này có lai lịch gì? Không lẽ là cao thủ do Quảng Thịnh tiêu cục mời đến phá chuyện làm ăn? Thời này dễ làm ăn như vậy, lẽ nào đám múa đại đao kia còn muốn cướp địa bàn sao?"
Có thể làm tiêu sư, chẳng những đánh giỏi, đầu óc cũng nhanh nhạy, không lâu sau Vương Thành Hưng nghĩ ra một chủ ý hóa giải nguy cơ này.
Vương Thành Hưng trước tiên là thu bạc mà Xuân Tiểu Mãn đưa, lại nói:
"Nếu cô nương khăng khăng như vậy thì mời theo ta.”
Xuyên qua những chiếc xe ngựa, lại đi qua sảnh lớn náo nhiệt, Vương Thành Hưng mang theo bọn họ đi hậu viện.
Hoàn cảnh xa lạ khiến Dương Tiểu Hài không tự chủ được gần sát Tiểu Mãn:
“Sư tỷ, chắc bọn họ sẽ không mưu đồ quấy rối chứ?”
Xuân Tiểu Mãn nhìn quanh bốn phía, lắc đầu nói:
“Đây là tiêu cục chứ không phải ổ cướp, người mở tiêu cục chú trọng danh vọng nhất, nếu danh tiếng bị hỏng thì không ai mời bọn họ áp tiêu.”
Phía sau tiêu cục náo nhiệt là một hậu viện rộng rãi, kệ vũ khí ở bên cạnh đặt đầy các loại vũ khí, một ít thiếu niên, thanh niên mặc áo ngắn màu đen tập đánh với nhau, hoặc luyện sức lực, tổng như luyện võ trường.
“Mấy người lại đây một chút!”
Nghe Vương Thành Hưng hô to, đám người ở trong sân lục tục buông công việc đi qua.
"Vương sư thúc!"
"Sư bá!"
"Sư phụ ăn gì chưa?”
Vương Thành Hưng quan sát nhóm người trước mặt, ngón tay chỉ vào một thiếu niên trầm mặc ít lời:
“Ngươi, Thiên Tứ, đi ra so chiêu với cô nương này. Nhớ là lấy võ kết bạn, điểm đến liền ngừng.”
Vương Thành Hưng nói xong kéo một người khác đi bảo vệ cửa, đừng để người ngoài tiến vào.
Biện pháp này có hai cái lợi, một là dù thua cũng không có người biết, không ảnh hưởng thanh danh của tiêu cục.
Thứ hai là dù người ở sau lưng cô gái nhỏ này nhảy ra giằng co, bên mình cũng có thể nói là xuất chiến chỉ là một tiểu bối chưa xuất sư, thua cũng là bình thường.
Hơn nữa chính mình không nói dối, Thiên Tứ tuy rằng thiên phú dị bẩm huấn luyện khắc khổ, thực lực thậm chí sánh bằng một số sư phụ áp tải, nhưng thân phận hiện tại của hắn là tiểu bối.
Tiểu Mãn nhìn thiếu niên tò mò đánh giá chính mình, cô ấy không kén chọn, hiện tại chỉ cần một đối thủ để thử thành quả mấy ngày qua của mình.
Tiểu Mãn định rút ra trường kiếm, nhưng nhìn thiếu niên tay không thì cảm giác chính mình dùng vũ khí tỷ thí hơi kỳ, lỡ như chém trúng người thì không vui.
May mà luyện võ trường không có thứ gì chứ vũ khí là nhiều, một thanh kiếm tre bị mài sáng bóng đưa vào tay Tiểu Mãn.
Thiếu niên không cầm kiếm, hắn lấy ra một chiếc khiên dài bằng cây mây, hình dạng chiếc khiên rất lạ, trên rộng dưới hẹp, đằng trước nhô ra hai chiếc dùi gỗ giống như nanh thú hoang.
Nhìn đối phương giơ lên tấm khiên, bày tư thế quái dị, Tiểu Mãn cau mày nâng kiếm, dùng chiêu đâm thẳng thăm dò.
Xoẹt!
Kiếm gỗ đâm vào khiên cây mây phát ra một tiếng nổ trầm đục.
Thiếu niên nhanh chóng hạ xuống đánh tan sức mạnh rồi đẩy tới trước, trường kiếm của Tiểu Mãn bị hất ra.
Thừa dịp Tiểu Mãn để trống trước mặt, thiếu niên nhấc chân phải tiến lên một bước, hai tay đẩy mạnh, dùi gỗ ở phía trước khiên dây mây đâm thẳng vào cổ của Xuân Tiểu Mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận