Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 700: Thiếu (1)

Lý Hỏa Vượng lúc này cằm hoàn toàn trật khớp, miệng há to, từng ngụm thở gấp, nước miếng hỗn hợp máu loãng cùng mồ hôi không ngừng mà chảy xuống.
Thoạt nhìn Lý Hỏa Vượng vô cùng yếu ớt giống như đã bị rút đi hồn phách.
Thấy Bạch Linh Miểu định gõ trống, Lý Hỏa Vượng đè xuống bàn tay cầm trống tiên của cô, hai tay đè cằm nâng lên, bẻ lại khớp bị trật.
“Đừng thỉnh Tiên gia, tai họa đã nổi điên, chưa chắc đám Tiên gia chịu nghe muội điều khiển, không chừng đến rồi không chịu đi."
Bạch Linh Miểu đau lòng dùng tay vuốt hai lỗ máu trên mặt Lý Hỏa Vượng, mắt ngấn lệ hỏi:
“Lý sư huynh rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao huynh bỗng móc mắt của mình?”
Vấn đề này khiến Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên run lên, miệng lại bắt đầu không tự chủ được há to.
Lý Hỏa Vượng lập tức nâng hai tay run rẩy che lỗ máu, lẩm bẩm:
"Bất tưởng... . Bất tưởng... . Bất tưởng... . Chúng sinh giai phiền não, phiền não giai khổ. Phiền não giai bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm....."
Những gì vừa nhìn thấy ẩn hiện trong óc của Lý Hỏa Vượng.
Lặp đi lặp lại niệm trên trăm lần Tĩnh Tâm Chú, Lý Hỏa Vượng định buông tay xuống thì phát hiện máu đọng đã dính chặt vào mặt, không thể rút ra.
Lý Hỏa Vượng dứt khoát giật hai tay ra, hốc máu vừa cầm máu lại phun ra huyết lệ.
Lý Hỏa Vượng nghiêng tai nghe ngóng bốn phía, cố chịu đựng đau đớn hỏi:
“Sư phụ đang trong đại viện Bạch gia, gắng chịu đựng, ta rắc ít kim sang dược vào mắt ngài.”
Nghe thấy Lữ Tú Tài nói lời này, Lý Hỏa Vượng cật lực đứng lên, cầm kiếm chuẩn bị đi ra ngoài.
"Sư phụ, sư phụ, ngươi bị thương đến mức này thì đừng đi nữa, sư nương cùng Sỏa Tử, còn có Tiểu Mãn đã giết tai họa gần hết, dù bọn họ không làm được thì còn có ta.”
Lữ Tú Tài vừa nói xong, người khác cũng vội vàng lại đây khuyên bảo, thấy thật sự không có nguy hiểm, Lý Hỏa Vượng mới lại ngồi xuống, lấy ra Hỏa Áo Chân Kinh tự chữa thương cho mình.
Cùng với tiếng xèo xèo lửa đốt phỏng da thịt, một lớp máu đọng cháy đen ngăn chặn máu loãng chảy ra.
Sau khi Lữ Trạng Nguyên dùng một cuộn vải thưa bao hai mắt của Lý Hỏa Vượng lại, hắn yên lặng ngồi ở đó, hai lỗ tai nhích nhẹ lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thầm tính toán tương lai có lẽ sẽ phát sinh tệ hơn.
Ngay lúc này, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm giác cánh tay, gò má ấm áp, hắn nghe thấy bốn phía ồn ào tiếng hò reo.
“Lại có chuyện gì?!” Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm, đứng bật dậy.
"Tiểu Đạo Gia! Mặt trời về rồi! Xem ra nơi khác có người gõ chiêng dọa chạy thiên cẩu ăn mặt trời!”
Nghe phát ngôn mê tín ngu muội của Lữ Trạng Nguyên, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, nặng nề ngồi xuống ghế:
“Mặt trời biến mất lại trở về, mặc kệ thế nào, lần này thiên tai cuối cùng đã qua.”
Sợi dây căng chặt trong lòng Lý Hỏa Vượng đã buông lỏng, hắn ngồi trên ghế, mất đi ý thức.
Lý Hỏa Vượng bị canh trơn mịn trong miệng làm bừng tỉnh.
Sau đầu mềm mại, cùng với trước mũi là mùi thơm quen thuộc, khiến Lý Hỏa Vượng biết ngay mình đang dựa vào ngực của ai:
"Miểu Miểu."
Bạch Linh Miểu không đáp lại cái gì, lặng lẽ đút canh gà cho Lý Hỏa Vượng.
"Ta không tàn phế, chỉ là hơi mệt." Lý Hỏa Vượng cật lực ngồi dậy, bưng bát uống hớp lớn.
Trừ không nhìn thấy, thân thể của Lý Hỏa Vượng không bị tổn thương quá nhiều, hắn cảm thấy mệt mỏi là bởi vì tinh thần.
Lý Hỏa Vượng cảm giác đầu mình bị gỉ sét, suy nghĩ nhanh nhẹn một chút là vị trí sau gáy sẽ đau thấu óc.
Lý Hỏa Vượng đương nhiên hiểu đây là nguyên nhân gì, bởi vì thứ hắn nhìn thấy, bản chất hắc ám bỗng nhiên xuất hiện, dưới thiên tai là đoàn tồn tại không thể suy nghĩ, không thể nói ra.
Lần này thiên tai cũng không phải bởi vì thiếu đi cái gì, mà là bởi vì nhiều thêm cái gì.
Nhìn thấy nó, hắn cũng thấy vài thứ trên người nó, không có lừa dối, giống như đỉnh Thanh Đồng ghi lại chuyện quan trọng, ghi mọi thứ lên người nó.
"Mỗi ức chi, sử chi vô ích, mỗi vong chi, lệnh kỳ biến canh, nhi mỗi ngôn chi, dĩ chúc kỳ niên tuế đại kỳ kim tuế."
Lúc trước Lý Hỏa Vượng biết nghĩa của câu này, nhưng hiện tại hắn quên, quên sạch.
Nó tuyệt đối không phải Tư Mệnh, lúc ở Bạch Ngọc Kinh hắn không nhìn thấy thứ đó, Lý Hỏa Vượng không biết Chí Thế là cái gì, đến từ đâu, cũng không muốn biết.
"Có chuyện gì vậy Lý sư huynh?" Bạch Linh Miểu dùng đầu ngón tay non mềm vuốt nhẹ chân mày nhíu chặt của Lý Hỏa Vượng, muốn vuốt phẳng cho hắn.
"Không có việc gì, ta rất tốt, đây không phải là chuyện ta nên suy xét, còn có Giam Thiên Tư.” Sắc mặt Lý Hỏa Vượng trắng bệch lặp đi lặp lại câu nói này.
Vì di chuyển sự chú ý, Lý Hỏa Vượng cố gắng suy nghĩ việc khác.
Nắm chặt bàn tay ngọc của Bạch Linh Miểu, trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng mang theo một chút mong đợi hỏi:
“Miểu Miểu, muội không sao chứ? Muội thật sự không cần sát khí?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận