Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1561: Ngoại truyện Lý Hỏa Vượng (7)

“Vớ vẩn! Ngươi kể chuyện gì? Ngươi mà biết kể chuyện sao? Toàn nói sai! Dạy sai con nhà người ta!” Bạch Hàng Sơ đá văng gánh hàng của người bán hàng rong.
“Vâng vâng, sai, ngài nói là sai thì nhất định sai.”
Người bán hàng rụt cổ lại, không dám nói lời vô nghĩa, ông già này sinh nhiều con trai như vậy, hắn ta không dám đắc tội.
Nhìn thấy nhà Bạch gia sắp xúm lại đánh người bán hàng rong, Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng nắm râu của gia gia:
“Gia, đừng đánh hắn được không? Gia gia đánh hắn thì sau này người bán hàng rong không đến thôn của chúng ta nữa.”
Bạch Hàng Sơ cưng cháu nội gái lớn này nhất, đồng ý ngay, ông ta cười hiền hòa vuốt đầu Bạch Linh Miểu:
“Rồi, vậy thì nghe Niếp Niếp, sao miệng của ngươi đen vậy? Lại nướng lúa xanh ăn phải không?”
Người bán hàng rong bị một trận đòn không dám ngói gì nữa, khiêng đòn gánh định chuồn đi.”
"Chờ một chút!"
Giọng nói của Bạch Hàng Sơ khiến người bán hàng run rẩy, quay người lại, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhìn về phía sau:
“Vị gia này, ngài còn có chuyện gì sao?”
Bạch Hàng Sơ sắc mặt nghiêm túc đi tới, nhặt một nắm kẹo mè từ trong gánh nhét vào ngực cháu nội trai, gái của mình:
"Bao nhiêu tiền?"
Nhìn người Bạch gia như hổ rình mồi đứng đó, người bán hàng rong có chút do dự dò hỏi:
“Không lấy ... tiền?”
“Không lấy tiền? Phi! Ngươi cho rằng chúng ta là ăn cướp à? Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc mấy đồng?”
Thấy Bạch Hàng Sơ thực sự có ý định mua chứ không phải cướp, người bán hàng lập tức nở nụ cười, lúc báo giá lén tăng thêm một đồng.
"Vị gia này, đây là tôn nữ của ngài phải không? Vừa rồi cô bé cứ nhìn mãi cây trâm đồng này, rất thích nó. Cây trâm không đắt, chỉ cần ... bốn mươi đồng tiền." Người bán hàng rong cầm lấy cây trâm đồng, bắt đầu bơm giá.
Bạch Hàng Sơ do dự nhìn, cuối cùng vươn tay cầm lấy cắm trên đầu Bạch Linh Miểu:
“Niếp Niếp ngươi đều lớn như vậy rồi, cũng nên trang điểm. Ngày mai kêu nương của ngươi cột tóc lên, đừng suốt ngày như con điên chạy lung tung trong rừng.”
Mẫu thân của Bạch Linh Miểu ở một bên đi tới, cười vươn tay sờ nữ nhi của mình:
“Không sao đâu, gia gia của bé, bé gái đều như thế, chờ lớn lên là sẽ thùy mị.”
Bạch Linh Miểu ngậm kẹo mè không nói chuyện, sờ hoa trên cây trâm ghim trên đầu mình, rất là vui vẻ.
Đoàn người đi xa nhà đều bình yên trở về, Bạch gia thôn giống như gặp việc vui lớn, ngày hôm đó họ tổ chức một bữa tiệc trong đại viện Bạch gia, lúc ăn Tết cũng không giết heo, vậy mà hôm nay giết một con heo.
Không chỉ giết heo, còn đặc biệt giết một con dê và một con trâu.
Giết liền ba con vật, thường ngày hiếm khi được ăn thịt, hôm nay bao no.
Thịt bò nước tương thơm phức, thịt kho ô mai khô chảy mỡ, từng khúc chân to được bưng lên bàn.
Nhiều đồ ăn ngon khiến đám trẻ ở Bạch gia thôn mừng lắm, chúng đói meo ngồi trên bàn dành cho con nít, nhai ngồm ngoàm như heo con.
Chó và dê được nuôi thả trong thôn thì chui ra chui vào dưới bàn, canh thừa ngon lành cho chúng nó có một năm tốt đẹp.
Sau khi ăn no uống đã, Bạch Hàng Sơ ngồi ở ghế chủ bưng ly rượu lên, mang theo mấy phần kích động nói cái gì, nhưng Bạch Linh Miểu nghe không hiểu.
Giờ phút này cô tập trung chú ý vào mấy cục kẹo mè trong ngực mình, thầm nghĩ một ngày ăn một viên, còn có thể ăn tám ngày, cô cảm thấy ngọt ngào như ăn mật ong.
“Không đúng, còn phải chia cho người khác nữa, có thứ tốt không chia sẻ thì sao ta làm đại tỷ được?”
Bạch Linh Miểu đang suy tư phân phối kẹo thì bên cạnh vang lên một giọng nói:
“Tỷ, còn kẹo không? Ta ăn xong rồi."
Nhìn thấy đệ đệ của mình đứng bên cạnh mút ngón tay, Bạch Linh Miểu gật đầu, kéo áo định lấy kẹo ra.
Nhưng khi cô nhìn kẹo mè bị hơi ấm da thịt hòa tan thành bãi nước thì không kiềm được rơi nước mắt.
“Ôi, là ai ức hiếp Tiểu Niếp Niếp của nhà chúng ta?” Bạch Hàng Sơ mũi đỏ bưng ly rượu đi qua, ôm Bạch Linh Miểu hôn mạnh.
"Gia gia, kẹo chảy rồi.” Bạch Linh Miểu mím môi tội nghiệp nói.
"Ha ha ha ha, ta còn tưởng có chuyện gì, không sao, chảy rồi vẫn ăn được.” Bạch Hàng Sơ vươn ngón tay quấn kẹo mè mềm nhét vào miệng Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu cũng bắt chước dùng ngón tay quấn kẹo mè nhét vào miệng đệ đệ của mình.
“Niếp Niếp, đừng tin lời của người bán hàng rong kia, đó đều là giả."
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu nhất thời xoe tròn mắt nhìn về hướng gia gia của mình:
“Gia, vậy cái gì là thật ạ?”
"Ha ha ha, muốn nghe gia gia kể chuyện à? Được, kêu hết bọn nhỏ lại đây.”
Chờ đám nhóc trong thôn đều có mặt đông đủ, Bạch Hàng Sơ bắt đầu kể các thứ kỳ lạ, bọn nhỏ nghe mà vô cùng ngạc nhiên.
Bạch Linh Miểu ngồi trên đùi gia gia, sùng bái nhìn ông ta. Gia gia của cô thật lợi hại, mỗi lần giảng đều có khác nhau.
Bạch Linh Miểu tựa vào người thân mà mình thích nhất, nghe các chuyện kể kỳ lạ, miệng nhấm nháp kẹo mè ngọt ngào, phụ mẫu cũng trở về, cô cảm thấy đây là ngày vui nhất trong đời mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận