Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1320: Lựa chọn (2)

"Cũng giống như cưỡng ép làm cho một vị Thần Linh tối cao chưởng quản trật tự thiên địa thừa nhận hắn mù một mắt, không tốt nghiệp trường cấp 3, còn kèm thêm vấn đề tinh thần nghiêm trọng, thanh xuân tồi tệ."
Dịch Đông Lai nói xong thì dừng lại, để cho Lý Hỏa Vượng có đủ thời gian cân nhắc.
"Anh yên tâm, bên kia tuyệt đối không phải vùng an toàn, bên kia tuyệt đối... Còn tàn khốc hơn sự thật nhiều." Lý Hỏa Vượng nhớ ra điều gì đó, nâng tay phải lên cắn mạnh vào mu bàn tay phải mình một cái.
"Dịch Đông Lai! ta có phải Tư Mệnh hay không không quan trong, có phải Quý Tai không cũng không sao! Thanh Vượng Lai càng không quan trọng, anh ta là tên qua cầu rút ván không có chút tình người, muốn coi bọn họ đều là ảo giác cũng tốt!"
"Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn sống yên ổn."
"Nếu như những người kia đều thật sự là giả giống như lời anh nói, đều là ảo giác, vậy thì thế đi! Cho dù có sử dụng thủ đoạn nào! Ta cũng bắt lấy!"
Lý Hỏa Vượng nói như chém đinh chặt sắt: "Nếu anh có bản lĩnh khiến cho ta không bao giờ thấy bọn họ nữa, ta sẽ tin lời anh!"
"Được, vậy bây giờ để tôi cho cậu biết, đoạn trải nghiệm trước đây cậu từng trải qua cũng chỉ là ảo giác." Dịch Đông Lai đặt tờ giấy đầy chữ ở trước mặt Lý Hỏa Vượng. Dùng bút trong tay vẽ một đường dưới các chữ.
"Nơi đây, cậu không nhìn thấy, cậu không giết người, cũng không có cái gọi là thần Tư Mệnh bị cậu giết chết."
"Cũng không có ai cầm súng bắn cậu, trên người cậu cũng không có vết thương, quần áo trên người cậu cũng không phải áo chống đạn."
"Lúc ấy trong mắt người khác cậu chỉ bị điên mà thôi. Bọn họ báo cảnh sát, vậy nên người của chúng tôi mới biết được lúc ấy cậu ở đâu, hơn nữa còn phái người lái xe tới đón cậu về."
"Không thể nào!" Trong đầu Lý Hỏa Vượng vang lên trận chiến lớn kinh hãi thế tục với Tư Mệnh, theo sự dẫn dắt của Dịch Đông Lai, đoạn trí nhớ kia cũng bắt đầu trở nên không ổn định: "Tất cả đều là dối trá? Từ lúc vừa mới bắt đầu đã là dối trá?"
"Không, nói miệng không có bằng chứng, anh phải đưa ra bằng chứng. Cứ nghe theo lời anh nói, tôi không thể tự cưỡng ép thuyết phục mình tất cả những thứ kia đều là ảo giác."
"Tôi sẽ đi tìm chứng cứ, cậu đã thật sự tình nguyện để tôi chữa trị cho cậu, vậy thì trước hết cậu cứ thử nhìn toàn bộ vấn đề theo góc độ tất cả mọi chuyện đều là ảo giác."
Trông thấy Lý Hỏa Vượng lộ vẻ nặng nề gật đầu, tâm trạng của Dịch Đông Lai lúc này mới hơi dễ chịu một chút, ít nhất đối phương cũng chịu phối hợp với mình rồi.
"Tới đây, cậu xem cái này đi, lúc trước cậu nói nơi Tiền Phúc chết rõ ràng còn có một chiếc xe bọc thép, cậu suy nghĩ một lát cũng biết chuyện này phi logic đến mức nào. Bây giờ là xã hội pháp trị, khắp nơi đều có pháp quyền và giám sát, cạu cảm thấy thứ đại gia hỏa này sẽ có thể xuất hiện ở trong nước sao? Vậy nên cái này cũng chắc chắn là giả.
Lý Hỏa vượng nhìn một hàng chữ được viết dưới dòng kẻ, nói với Dịch Đông Lai: "Chưa hẳn, nghĩ cách thăm dò Thanh Vượng Lai, thăm dò thân phận thật sự của anh ta đi, nếu như anh nói anh ta là giả, vậy chắc chắn là không tra ra được mới đúng."
"Cậu đừng nói những thứ này với tôi. Lý Hỏa Vượng, bây giờ là tôi đang trị liệu cho cậu, chứ không phải cậu trị liệu cho tôi, hiểu chưa?"
Lúc đang nói chuyện, điện thoại Dịch Đông Lai bỗng vang lên, anh cầm lấy điện thoại nhìn một chút, dùng ngón cái vuốt một cái, úp bên tai: "Alo? Ngục trưởng?"
Dịch Đông Lai liếc Lý Hỏa Vượng một cái, đi ra ngoài nghe điện thoại, Lý Hỏa Vượng chỉ thấy Dịch Đồng Lai ở bên ngoài, gật đầu vài cái lại nói gì đó, sau đó cúp điện thoại rồi quay lại.
"Hôm nay chúng ta tạm thời dừng ở đây, chờ tôi sắp xếp lại kế hoạch trị liệu rồi lại bắt đầu trị liệu lần nữa, chú ý tuyệt đối đừng trầm mê trong ảo giác. Cậu phải nhận thức rõ sự thật."
"Chỉ cần người ta quan tâm không phải ảo giác, ta tuyệt đối có thể nhận thức rõ sự thật."
Lý Hỏa Vượng đứng lên.
Tuy nhiên hắn đi được mấy bước lại dừng lại: "Dịch Đông Lai, y thuật của anh cao minh, chẳng lẽ chứng trầm cảm kia có thể dễ dàng điều trị sao?"
Dịch Đông Lai đẩy kính mắt trên sống mũi, tràn đầy hứng thú nhìn Lý Hỏa Vượng: "Bạn gái cậu sao? Tôi đã xem bệnh án của cô ấy, là bệnh ngoại sinh, dễ chữa."
"Thật sao?" Trên mặt Lý Hỏa Vượng lập tức lộ vẻ vô cùng vui mừng, tính toán của hắn quả nhiên là đúng, chứng bệnh trầm cảm ở trước mặt hắn hoàn toàn không phải vấn đề.
"Ừ. Trầm cảm ngoại sin dễ điều trị, chỉ cần rời ra nguyên nhân phát bệnh là được, vậy nên tôi không thể điều trị cho cô ấy, trừ khi tôi điều trị xong cho cậu trước."
Nghe tới đây, Lý Hỏa Vượng nhớ ra gì đó, sắc mặt bắt đầu trở nên vô cùng kém.
"Lý Hỏa Vượng, ở tuổi này của cậu, cho rằng chân thành là tất cả." Giọng nói của Dịch Đông Lai không nghiêm khắc như trước, dường như giống một vị trưởng bối dạy dỗ vãn bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận