Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 266: Phát điên

Động tác của Lý Hỏa Vượng, cộng thêm gió nhẹ lôi kéo, dù cho Đan Dương Tử cố gắng giãy giụa cỡ nào thì bọn họ vẫn thong thả nhưng kiên định hướng tới Ly Chi Môn mở rộng.
Vầng sáng màu trắng hình tròn sau gáy Bồ Tát chiếu vào hai người.
Lông chim giống như nhựa đường bao bọc Đan Dương Tử dần rơi ra, lột xác thành vải trắng giống hệt trên người Bồ Tát.
Thịt mấp máy hay nội tạng lật ra ngoài vặn vẹo của Đan Dương Tử, khí quan nào bị vải trắng bao bọc đều hoàn toàn rơi vào yên tĩnh tử vong.
Khi Đan Dương Tử cảm giác được thân thể của mình đang dần chết đi, hắn cảm thấy mãnh liệt không cam lòng, hắn còn chưa thành Tiên, hắn không muốn chết uất ức như vậy.
"Hỏa Vượng! Cần gì tuyệt tình như thế, thân thể của ngươi còn sử dụng được, bây giờ chúng ta đi xuống, ngươi đi đường của ngươi, ta đi cầu của ta, chúng ta về sau không bao giờ gặp mặt!”
Lý Hỏa Vượng còn chưa nói chuyện thì một ảo giác như thổ phỉ lập tức nhắc nhở:
“Chàng trai, đừng tin hắn, lão già đó trong miệng không có một câu lời thật lòng! Tâm tư độc ác lắm!”
Khi Đan Dương Tử ác độc trừng ảo giác kia, lớp vải trắng nhẹ nhàng phủ lên đầu của hắn, đầu kia gục xuống, hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch.
Một cái đầu thiếu niên khác của Đan Dương Tử thấy cảnh này, hoàn toàn bị dọa sợ, hắn lập tức bỏ cả mặt mũi chuyển sang van xin Lý Hỏa Vượng.
"Hỏa Vượng! Ngươi thắng, ngươi thắng được chưa? Tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ chết! Hơn nữa trời biết đó là cái quỷ gì, không chừng rơi vào kết cục thảm hơn cả chết!”
“Ta lạy ngươi được không? Ngươi là sư phụ của ta được chưa? Ngươi đại từ đại bi tha cho ta đi!”
Vải mỏng trùm lên hai mắt Lý Hỏa Vượng, cậu cười vui vô cùng:
“Nói gì cũng vậy thôi sư phụ, lúc trước ngươi nói rồi còn gì, chúng ta sẽ cùng nhau thành Tiên.”
Vừa dứt lời, bọn họ rốt cuộc xuyên lớp màng vô hình kia đi vào sau cánh cửa.
Khoảnh khắc vào cửa, thân thể của Lý Hỏa Vượng và Đan Dương Tử bỗng tách ra.
Nhìn đối phương bán trong suốt ở xa, hai người không kịp nói nửa lời.
Giống như bong bóng nổ, thân thể khủng bố của Đan Dương Tử tản ra.
Đan Dương Tử hành hạ Lý Hỏa Vượng lâu như vậy bỗng tan biến như con kiến, lặng lẽ chết đi.
Ngay sau đó một ít vật với màu khác nhau tản ra từ người Đan Dương Tử, bay sâu vào cửa.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy vài thứ kia thì liền biết đó là cái gì, nhưng không thể dùng ngôn ngữ bình thường miêu tả chính xác được.
Nếu bắt buộc phải tả thì đó là dục vọng, tham lam, chấp niệm, hận ý, sát ý.
Tuy rằng Lý Hỏa Vượng không chết như Đan Dương Tử, nhưng tình cảnh cũng không khá hơn gì.
Bồ Tát giống như núi to vươn móng vuốt xương trắng thối rữa ra khỏi vải trắng chộp hướng Lý Hỏa Vượng.
Khi bóng ma to lớn sắp phủ lên Lý Hỏa Vượng thì phương xa xăm truyền đến âm thanh cực kỳ sắc nhọn như tiếng kèn xô-na.
Cùng với âm thanh này, mọi thứ trong mắt Lý Hỏa Vượng bắt đầu nhiễu sóng, vào giây phút này cậu có năm thị giác hoàn toàn khác nhau.
Một thị giác là Bồ Tát vô tướng hình thành từ xác chết chồng chất.
Dưới thân lấp lánh một cọng cuống rốn.
Không chỉ có Bồ Tát vô tướng này, tất cả vật phía sau cửa đều có một cuống rốn thòng dưới chân.
Không chỉ thị giác nhiễu sóng, mọi thứ của Lý Hỏa Vượng đều bắt đầu nhiễu sóng, một ít cảm giác không thuộc về cậu cũng cố nhét vào.
Lý Hỏa Vượng dần phát hiện mình tự di chuyển, nhanh chóng bay hướng thế giới Bạch Ngọc Kinh.
Càng bay vào trong Lý Hỏa Vượng càng cảm giác được nhiều động tĩnh hơn.
"Không ... Không không! Không!"
Lý Hỏa Vượng dần hiểu thế giới này, nhưng mấy thứ đó làm cậu gần như trướng nứt.
Trong tiếng hét tuyệt vọng của Lý Hỏa Vượng, cậu dần thông hiểu tất cả không ngừng bay sâu vào Bạch Ngọc Kinh.
Mọi thứ trôi nhanh ra sau, khi Lý Hỏa Vượng hoàn toàn hiểu mọi thứ nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng là một đôi mắt đau đớn và hành hạ đang đến gần mình, đó là Ba Hủy!
...
Trong Tứ Tề, trên một sườn núi phong cảnh xinh đẹp, một đám người mặc áo tang vây quanh một ngôi mộ mới, vừa ném đồng tiền đốt vàng giấy vừa khóc tang.
“Lý sư huynh! Hu hu, sao huynh chết rồi, huynh chết thì chúng ta biết làm sao đây?”
Cẩu Oa đôi mắt đỏ rực quỳ ở nơi đó lớn tiếng khóc thét, khóc đến một nửa chợt ngừng, liếc trộm qua Bạch Linh Miểu.
So với Cẩu Oa khoa trương thì Bạch Linh Miểu trông vô cùng bình tĩnh, không rớt một giọt nước mắt, đốt từng tờ giấy. Dù bên tay cô ấy không còn giấy thì vẫn máy móc lặp lại động tác.
Thấy cảnh này, Cẩu Oa thở dài một hơi, sụt sịt mũi, lại nằm sấp trước bia mộ lớn tiếng gào khóc lên.
"Lý sư huynh ơi, không bệnh không tai mà sao huynh ra đi rồi. Không có ngươi chống lưng, chúng ta sẽ bị người khác ức hiếp chết mất!”
Cẩu Oa đang dồn sức khóc tang bỗng thấy gò đất rung rung.
“Hừm?” Cẩu Oa cho rằng bị hoa mắt, theo bản năng dụi mắt, một bàn tay bỗng nhiên thò ra đống đất vươn tới trước mặt cậu ấy.
“Ôi mẫu thân ơi! Xác chết vùng dậy!" Cẩu Oa sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.
Bạch Linh Miểu ở một bên lập tức phản ứng lại, cảm xúc bỗng nhiên tan vỡ nhào lên nấm mồ, liều mạng bới đất.
Rất nhanh, sư huynh muội khác cũng phản ứng lại, xông lên hỗ trợ.
Nhưng mà chưa đợi bọn họ đào đất ra thì Lý Hỏa Vượng mặc áo liệm đột nhiên xuất hiện trên nấm mồ.
Lý Hỏa Vượng biểu cảm vặn vẹo ôm chặt đầu của mình, da mặt co giật thì thào tự nói, bộ dáng thoạt trông phi thường dọa người.
"Lý sư huynh!" Bạch Linh Miểu khóc ướt mặt xông lên, bỗng bị Lý Hỏa Vượng túm lấy.
Đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt:
“Sống, đều là sống, thế giới này hẳn là sống!”
Thấy cảnh này, Tiểu Mãn ở một bên chuẩn bị rút kiếm nhất thời thở phào một hơi: “Không sao rồi, không phải xác chết vùng dậy, là Lý sư huynh.”
Đối mặt Lý Hỏa Vượng kỳ lạ, Bạch Linh Miểu bất chấp sợ hãi, phi thường lo lắng nhìn cậu:
“Lý sư huynh, rốt cuộc bị sao vậy?”
“Muội nghe ta nói này! Ta rốt cuộc biết có chỗ nào kỳ lạ rồi!” Tiếng hét điên cuồng của Lý Hỏa Vượng át qua mọi thứ xung quanh.
"Thế giới này là sống! Sống đại biểu cho chuyện phát sinh với con người thì cũng phát sinh với nó!”
"Ta biết ta phát điên! Nhưng thế giới này cũng điên rồi! Nó điên rồi!”
Nói xong những lời này, Lý Hỏa Vượng bỗng đẩy Bạch Linh Miểu ngã xuống đất.
Một tay chỉ lên bầu trời âm u, một tay chỉ vào ngực mình, Lý Hỏa Vượng cực độ thiên chấp lặp đi lặp lại.
"Nó phát điên, nó phát điên! Nó điên nhiều hơn ta!”
Câu nói này lặp lại hơn mười lần, Lý Hỏa Vượng căng thẳng như sợi dây thân thể bỗng nhiên mềm nhũn té xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận