Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 822: Vây hãm (2)

Giờ phút này, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu được sự nghiêm trọng của bên Đại Tề này, ngay cả người của Tọa Vong Đạo mà Pháp Giáo cũng có thể thu hút về thì những người khác càng không cần nói nữa.
Có trời mới biết còn có bao nhiêu người như vậy, Lý Hỏa Vượng không muốn bị kéo chân lại ở chỗ này, có điều lúc này khắp nơi đều đông nghịt người, sợ rằng ẩn thân cũng không trốn nổi.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang nghiêm túc nhìn người phụ nữ Miêu kia cách mình càng lúc càng gần, thi thể khua vẫy trong tay Bành Long Đằng đã thu hút sự chú ý của hắn, trong lòng khẽ động.
"Vù vù vù...” Hai xúc tu trên người Lý Hỏa Vượng bị Bành Long Đằng tóm lấy, dùng sức vung mạnh.
Cùng với tốc độ càng lúc càng nhanh, Lý Hỏa Vượng thậm chí không mở nổi mắt.
Ngay lúc ba hòn đá cuội bắn ra ba lỗ máu trên người Lý Hỏa Vượng, Bành Long Đằng buông tay ra, ném Lý Hỏa Vượng ra ngoài.
Bên tai vang lên tiếng vù vù, Lý Hỏa Vượng cách mặt đất càng lúc càng cao, cao đến mức có thể nhìn thấy ranh giới của những tín đồ Pháp Giáo này, nhưng lúc Lý Hỏa Vượng nhanh chóng rơi xuống, hắn vẫn rơi vào trong đám tín đồ Pháp Giáo.
Có điều không thành vấn đề, Lý Hỏa Vượng đã tìm ra cách làm thế nào để sử dụng ảo giác một cách chính xác rồi.
Bành Long Đằng ngưng tụ bên cạnh Lý Hỏa Vượng, nắm lấy xúc tu của hắn, lại lần nữa ném ra.
Sau ba lần liên tiếp, đến khi Lý Hỏa Vượng đau đầu như búa bổ lại lần nữa rơi xuống, cuối cùng cũng không còn rơi xuống đám người nữa mà là rơi xuống bên cạnh một gò đất.
Không có thời gian quan tâm đến cái đầu đau của mình, Lý Hỏa Vượng lập tức dịch chuyển thân thể vào lòng đất, bắt đầu ẩn thân.
Đợi đến khi những tín đồ Pháp Giáo này vây đến tìm kiếm, Lý Hỏa Vượng đã đi đến một lưng chừng núi phía xa, từ xa nhìn những người kia.
"Cha! Quá tốt rồi. Chúng ta thoát khỏi vòng vây của bọn họ rồi, chúng ta thắng rồi.” Xúc tu của Lý Tuế vui mừng đến không ngừng khua vẫy.
“Thắng rồi sao...” Lý Hỏa Vượng trầm mặc nhìn đám tín đồ quần áo rách rưới đang tìm kiếm mình kia, không khỏi nghĩ tới người phụ nữ điên bị Bành Long Đằng đánh nát thành bùn trước đó.
Những người này tự xưng là tín đồ Pháp Giáo, nhưng nói thẳng ra, bọn họ đều là bia đỡ đạn do Pháp Giáo khống chế mà thôi.
“Không có gì vui cả, ở đây không có kẻ chiến thắng.”
“Giúp… Giúp…!” Một giọng nói có phần quen thuộc lại lần nữa vàng lên, Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn qua, thấy Kim Sơn Trảo đang đưa tay chỉ vào những tín đồ Pháp Giáo kia.
Lý Hỏa Vượng cho rằng Kim Sơn Trảo sẽ tiếp tục câm như vậy, không ngờ rằng đối phương lại bắt đầu nói chuyện trong loại tình hình này, cho dù chỉ nói một chữ.
Dù chỉ một chữ nhưng kết hợp với biểu cảm đó, Lý Hỏa Vượng vẫn hiểu ý của ông.
"Giúp? Ông bảo ta giúp thế nào? Ông lòng mang chí lớn, tâm gắn với trăm dân thiên hạ, nhưng ông xem, ta là hoàng đế Đại Tề hay là Tư Thiên Giam chứ?"
Lý Hỏa Vượng nhìn ông và nói. "Ông thấy bọn họ đáng thương, bọn họ bi thảm? Ta còn thảm hơn bọn họ nhiều. Vậy ai thương ta chứ? Ta không giúp nổi bản thân mình thì giúp bọn họ thế nào được?”
Ngón tay Kim Sơn Trảo run rẩy hạ xuống, buông thõng nửa thân thể của mình ở đó, bắt đầu trầm mặc.
Đưa tay ấn ấn vết thương đã đông thành vảy máu trên người, Lý Hỏa Vượng ngồi dưới đất, chờ cho cơn đau đầu của mình giảm bớt.
Lúc này hắn cũng không dám trổ tài nữa, liên tiếp mấy lần khiến Bành Long Đằng sống lại đã có chút quá sức rồi, ngộ nhỡ tiên thiên nhất khí trong cơ thể lại vượt khỏi tầm kiểm soát nữa, e rằng mình sẽ trở lại bệnh viện mất.
"Nếu như ông vẫn luôn ở bên cạnh ta, ôm cái ý nghĩ này thì ta khuyên ông nên mau chóng biến mất đi. Ta không phải Gia Cát huynh, ta không vô tư như vậy.” Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn bầu trời và nói với Kim Sơn Trảo.
Giờ phút này Gia Cát Uyên cũng không có ý định tham dự vào, hắn ta vắt một tay sau lưng, đứng ở đó nhìn đám tín đồ Pháp Giáo nhỏ như kiến ở phía xa xa, bàn tính gì đó với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lý Hỏa Vượng cảm thấy tốt hơn một chút, liền chuẩn bị đứng dậy rời đi, tránh cho Pháp Giáo tìm đến.
Nhưng vừa ngồi dậy, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy Kim Sơn Trảo đứng trước mặt mình, một bộ mặt hoàn toàn khác, cười haha nhìn mình.
"Hả? Tại sao lại có vẻ mặt này?” Lý Hỏa Vượng lập tức nhận ra rằng Kim Sơn Trảo không chỉ nhìn mình mà còn đang nhìn thứ gì đó phía sau người mình.
Khi Lý Hỏa Vượng quay người lại, suýt chút nữa không nhịn được mà chửi thề.
Chỉ nhìn thấy phía sau hắn ba trượng có một người phụ nữ gầy như que củi, quần áo rách rưới, đầu quấn khăn xếp màu trắng, trong tã lót trong vòng tay nàng ta còn quấn một đứa bé đã thối rữa một nửa, ảo giác bên cạnh mình lại có thêm một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận