Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 64: Hoang dã (2)

Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi, xem ra loại chuyện này, vẫn phải tự mình tới cửa hỏi mới được, dân đen như Lữ Trạng Nguyên là sống rất hồ đồ, chuyện đối với phương diện này căn bản không có khái niệm gì.
"Tiểu đạo gia, cậu nhìn phía trước có hòa thượng, cậu nhìn đi tiểu dưới cây kia kìa, cậu hỏi tôi không bằng hỏi hắn, hắn có lẽ là hòa thượng trong miếu hòa thượng đó."
"Ồ?" Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, phát hiện ven đường thật sự đang đứng một vị tăng nhân đầu trọc.
Khi cậu đi qua, thì nhìn thấy bóng lưng mặc tăng bào rách nát run run xoay người lại.
Nhưng khi nhìn thấy người này trước mặt, Lý Hỏa Vượng nhất thời nhăn mặt cau mày.
Nói là hòa thượng, nhưng nhìn qua càng như là lão khất cái đầu trọc vậy. Bộ dáng rất khó coi, tăng bào toàn thân đều là mụn vá cùng vết rách.
"A di đà Phật, cậu tìm tôi có việc à." Ông lão cả người bẩn thỉu này nhếch môi, lộ ra cái miệng không có cái răng nào.
"Ông là hòa thượng?"
"Đúng, tôi là hòa thượng!" Lão hòa thượng nhấc lên xâu phật châu ở trên cổ nói.
"Xin hỏi đại sư, ông là cao tăng tòa chùa miếu nào?" Lý Hỏa Vượng thanh âm đã mang theo một tia chần chừ.
"Tôi không có miếu, cái này không phải là đi về phương bắc sao, nghe nói bên đó nhiều hòa thượng miếu, lại có thể quản cơm nữa, tôi tính qua bên đó làm hòa thượng."
Nghe được đối phương nói như vậy, Lý Hỏa Vượng trong lòng nhất thời có suy đoán, không mặn không nhạt gật gật đầu với ông ta, xoay người ở lại đội ngũ của mình.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng không tính để ý tới lão khất cái giả hòa thượng này nữa, đối phương lại giống một miếng thuốc dán da trâu mà áp sát theo.
"Cậu cũng đi tìm miếu hòa thượng sao? Vậy chúng ta mà một đạo rồi. Nhưng cậu không phải đạo sĩ sao? Đạo sĩ hẳn không tin Phật tổ phải không?"
"Người này không phải giả heo ăn hổ với mình chứ?" Lý Hỏa Vượng trong lòng bắt đầu đề cao cảnh giác vỗ lên mông lừa, dẫn theo những người khác đi nhanh lên, trực tiếp xem hắn không tồn tại.
Nhưng hắn không để ý tới, có người lại để ý tới, Sỏa Tử trong lòng đơn thuần lại cảm thấy không đúng.
"Ông không mang... . không mang... đồ ăn, sẽ đói chết!"
"Sao lại đói chết chứ, cậu xem trong rừng cái gì cũng có, trái cây dại nấm dại rau dại."
"Tôi cũng... . tôi cũng..... nếm qua quả dại... ! Tôi còn... . tôi còn....."
"Sỏa Tử, đừng nói với hắn!"
"Ồ... ."
Khi không có người để ý tới, lão khất cái nọ mất hứng rời khỏi, Lý Hỏa Vượng âm thầm nắm chặt đạo linh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc kệ hắn đến cùng là ngốc thật hay giả ngốc, ở cái nơi quỷ dị này, tâm phòng người là không thể không có.
Dọc theo đường đất này đi một canh giờ, mặt trời đã vắt ở chính giữa bầu trời, thấy không ít người đã bắt đầu ngồi xổm xuống cắn lương khô, Lý Hỏa Vượng cũng bảo những người khác làm theo.
Tuy trong lòng cậu bắt đầu có chút lo lắng, nhưng nhiều người vẫn an toàn hơn.
Đưa bánh bao trắng mới mua đến tay mỗi người, bọn họ thêm dưa muối là xong bữa trưa.
Tiếp nhận hồ lô nước trong tay Bạch Linh Miểu ngửa đầu uống một ngụm, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn nhìn, bỗng nhiên phát hiện thiếu một người. "Hả? Sỏa Tử đâu?"
"Vừa mới đi vào rừng đi tiểu, sao còn chưa trở về, không lẽ tiểu nữa chừng lại chuyển sang đi ị, này! ! Sỏa Tử! ! Cậu có ở trong không! !"
Khi Cẩu Oa hô to vào cánh rừng ven đường, cái đầu hàm hậu của Sỏa Tử nhô ra từ trong rừng, miệng hắn căng phồng tựa như đang ăn cái gì đó.
"Cậu ăn cái gì đó?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi.
"Trong rừng. Cơm..... cơm... . dại, không... . không... không cần tiền!" Sỏa Tử nói xong lại lùi về trong rừng.
"Hả? Cái gì vậy chứ?" Lý Hỏa Vượng nhíu mày đi vào cánh rừng chỗ Sỏa Tử.
Vừa tiến vào cánh rừng, Lý Hỏa Vượng nhất thời đồng tử co rụt lại, chỉ thấy Sỏa Tử cùng lão khất cái vừa rồi đang ngồi xổm ở trước một gò đất nhỏ, cắm đầu ăn cái gì đó.
Đỉnh gò đất nhỏ nọ còn đặt mấy tấm giấy vàng, dùng đá đè chặt xuống.
Lý Hỏa Vượng áp lửa giận đi qua một cước đá ngã Sỏa Tử, "Đứng lên! Thứ tế phần cậu cũng dám ăn! Chán sống rồi phải không? Không phải nói đừng nói chuyện với tên xin cơm này sao!"
Sỏa Tử tủi thân uất ức đứng lên. "Tôi không... . không... không nói với hắn."
"Quỳ xuống! Nhanh dập đầu xin lỗi!" Lý Hỏa Vượng nghiêm khắc hạ lệnh.
Sau khi nhìn thấy Sỏa Tử dập đầu mấy cái đối với nấm mồ, Lý Hỏa Vượng đưa tay cứng rắn kéo hắn đi.
Nơi quỷ quái này cái gì cũng có, hắn không dám đánh cược, vạn nhất xử lý không tốt thì sẽ ra phiền toái.
"Xoảng" một tiếng, Lý Hỏa Vượng rút trường kiếm phía sau ra, chỉ thẳng mũi lão khất cái nọ lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ ông có mục đích gì, tránh xa người của tôi ra một chút! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận