Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1577: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Đệ tử quy (2)

Mùi máu tươi dày đặc gay mũi và tiếng hét thê thảm truyền ra từ bên trong, tất cả điều này khiến cho sắc mặt của Gia Cát Uyên tái nhợt, hiển nhiên nơi này không phải là chỗ tốt lành gì.
"Tiểu tử, bản lĩnh nói mạnh miệng ban nãy của ngươi đâu mất rồi? Vào đi chứ."
Lão giả khoanh tay, cười lạnh nhìn: "Nói đi, rốt cuộc là ai phải tới đây? Chỉ cần nói thật, sẽ có người vào thay ngươi."
Ánh mắt của Gia Cát Uyên lộ ra một tia giãy giụa và do dự, nhưng vừa nghĩ tới hẳn là sẽ không chết được, thế là lập tức kiên định.
"Là ta!" Gia Cát Uyên nói xong, lập tức không chút do dự đi tới căn hầm.
Khi hắn ta càng tới gần, tiếng hét thảm càng nhiều hơn, Gia Cát Uyên thậm chí có thể trông thấy nửa tấm da người bị lột ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn ta sắp đi vào hầm, một bàn tay già đầy nếp nhăn từ phía sau duỗi tới, nhẹ nhàng vén lên rìa hầm ngầm, căn hầm và tiếng hét thảm còn có mùi máu tươi trong nháy mắt cuộn thành một bức họa rồi được mang đi.
"Không đúng, phòng tra tấn kia là một bức tranh!" Gia Cát Uyên bỗng nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn lại.
Lão giả đứng yên tại chỗ, gật đầu tán thành với Gia Cát Uyên, không nói câu nào trực tiếp rời đi.
Khi Gia Cát Uyên vẫn còn đang đầu óc mơ hồ, đối phương đã ném ra hai chữ lạnh băng: "Đuổi kịp."
Gia Cát Uyên đã chuẩn bị tâm lý cho hình phạt nghiêm khắc mà mình sẽ phải nhận sắp tới, nhưng đợi khi hắn ta một lần nữa đứng vững, xuất hiện ở trước mặt hắn ta vậy mà là một căn phòng đọc sách vô cùng giản dị.
"Quỳ, đọc sách." Lão giả tiện tay chỉ về phía bàn thấp bên cạnh, một quyển sách cũ màu vàng đen được đặt ngay ngắn ở nơi đó.
Đã đến rồi thì nên ở lại, phòng tra tấn còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ cái này, Gia Cát Uyên lập tức đi qua khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu nhìn lên quyển sách.
"Đệ tử quy, thánh nhân huấn, thủ hiếu đễ, thứ cẩn tín."
Trông thấy nội dung phía trên, Gia Cát Uyên có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lão giả.
"Nhìn tiếp, miệng đọc theo!"
Trừng phạt nghiêm khắc còn không sợ, Gia Cát Uyên sợ không đọc được đệ tử quy, lập tức đọc to.
"Đạo nhân thiện, tức thị thiện, nhân tri chi, dũ tư miễn, dương nhân ác, tức thị ác, tật chi thậm, họa thả tác, tà tịch sự, tuyệt nhu vấn."
Gia Cát Uyên không ngừng nhớ kỹ, mới đầu giọng nói còn rất lớn, nhưng càng đọc nhiều, tình huống đã xảy ra thay đổi.
Không phải người đọc sách, mà là sách đọc người, từng chữ mà hắn ta đọc lên trong sách đều giống như gang nung đỏ in thật sâu vào trong đầu hắn ta.
Đây không chỉ đơn giản là học bằng cách nhớ, mà là nội dung ghi chép trong quyển sách này đang thay thế ý tưởng trong đầu hắn ta.
Trong lòng Gia Cát Uyên nổi lên một tia sợ hãi, hắn ta có thể cảm giác được, nếu chính mình cứ tiếp tục đọc như thế, quy tắc làm việc sau này của bản thân sẽ không còn theo ý chí của mình, mà tất cả sẽ hành động dựa theo ghi chép trong sách.
"Không được! Ta không muốn như vậy, ta không muốn!" Gia Cát Uyên liều mạng giãy giụa, dùng hết sức lực toàn thân nhắm mắt lại.
"Phàm thị nhân, giai tu ái, thiên đồng phúc, địa đồng tái đồng thị nhân, loại bất tề, lưu tục chúng, nhân giả hi!"
Ầm một tiếng, trán của Gia Cát Uyên nặng nề đập vào trên bàn gỗ, tiếng đọc cuối cùng ngừng lại.
Trán của Gia Cát Uyên chảy máu, dòng máu đỏ tươi chậm rãi thấm ướt từng trang giấy.
Nhưng hắn ta mở miệng thở hổn hển, không có thời gian để ý những điều này, mà là ngước đầu nhìn về phía lão giả ở gần đó: "Tiền bối, đây là tại sao?"
"Tại sao cái gì? Không phải ngươi muốn vào Minh Luân Đường à? Lão phu nhìn thấy ngươi căn cơ tốt, đặc cách cho ngươi vào."
"Nhưng loại cảm giác khi nãy ..." Gia Cát Uyên lòng thầm sợ hãi nói.
"Phàm là kẻ đã vào Minh Luân Đường đều phải thuộc lòng đệ tử quy, để quy củ do tiên hiền để lại tẩy xương đổi rốn cho ngươi."
"Không, không đúng, làm như vậy là không đúng!" Gia Cát Uyên không ngừng lắc đầu đứng lên.
"Hửm?" Chân mày của lão giả dần nhăn lại: "Sao hả? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mọi thứ của đệ tử quy đều sai?"
"Không phải, phu tử đã dạy ta đệ tử quy, trước đó viết đúng hết, nhưng dạy người tuyệt đối không phải dạy như thế." Ánh mắt của Gia Cát Uyên trở nên vô cùng kiên định: "Phu tử từng nói, để thực sự học được điều gì thì phải tự mình học, cưỡng ép rót vào đều vô ích!"
"Hừ! Phu tử ngươi? Phu tử ngươi là ai? Dám can đảm chất vấn quy củ trăm ngàn năm của Minh Luân Đường?" Lão giả thoạt nhìn có vẻ không giận mà uy.
"Lão tiền bối, tất cả quy củ của Minh Luân Đường nhất định phải luôn đúng sao? Ngay cả chất vấn một chút cũng không được?"
"Lỡ quy củ có sai sót, vậy Minh Luân Đường nên sửa đúng như thế nào đây?"
"Lớn mật!" Lão giả trực tiếp vươn tay kéo cổ áo của Gia Cát Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận