Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 674: Lý Kiến Thành (2)

Lý Hỏa Vượng ngắm nghía khuôn mặt của đối phương, khuôn mặt vô cùng quen thuộc mà thân thiết.
Tôn Hiểu Cầm cầm thìa nhựa cán ngắn múc nửa thì cơm, lại xắn nửa cục xương và bí đao đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ngậm thức ăn tuy đơn giản mà ngon lành này, nhẹ nhàng nhai.
Hắn bình tĩnh hưởng thụ thức ăn ngon hiếm có này, không cần rối rắm chính mình ăn rốt cuộc là xương hầm bí hay đinh gỉ bùn đất nữa.
Lý Hỏa Vượng nhìn Tôn Hiểu Cầm với khóe mắt đầy nếp nhăn, nhẹ giọng nói: "Mẹ, không cần thiết mỗi ngày hai mươi bốn tiếng xoay quanh con, lúc bình thường mẹ cũng hãy nghỉ ngơi, về sau con sẽ càng lúc càng tốt hơn.”
“Nói lung tung cái gì, càng là lúc này thì càng không thể thiếu người bên cạnh con!”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng cũng không tiếp tục khuyên, bởi vì hắn biết, với tính khí của đối phương dù khuyên cỡ nào cũng vô ích.
Bữa cơm này bình yên ăn xong, hiếm thấy không xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn.
Hai cảnh ngục trông chừng thở phào, sau đó thấy một đồng sự của mình dẫn một người đàn ông bốn, năm mươi tuổi đi vào phòng bệnh.
“Không sao, đây là cha của giường số mười ba.”
Ba vị cảnh ngục nhìn người đàn ông xách một túi lưới đỏ đựng quýt nhỏ đi hướng bên giường.
“Cha.”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm người đàn ông hơi xa lạ này, thời gian tỉnh táo của hắn không nhiều, số lần gặp cha ở cạnh mình chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Sao anh đến đây, mà trước khi tới sao không báo cho em một tiếng.” Tôn Hiểu Cầm trách chồng mình, kéo cổ tay ông đi ra ngoài cửa.
Xuyên qua cửa sổ có hàng rào sắt, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cha mẹ mình chụm đầu lại với nhau thì thầm điều gì, còn thường liếc về phía mình.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng cực kỳ phức tạp nhìn bóng lưng của hai người, quần áo trông hơi rộng, cả hai đều gầy hơn nhiều.
Năm phút sau, Lý Hỏa Vượng thấy cha mình lại vào phòng, mẹ thì xách hộp cơm rời đi.
"Ăn quýt không?’ Hai trái quýt đường bị đôi tay thô ráp lấy ra từ túi lưới đỏ.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng lắc đầu, ông lột da đặt ở tủ đầu giường.
"Gần đây thế nào?"
“Không tệ, hoàn cảnh ở đây khá tốt.”
“Bệnh của con sao rồi?”
“Sắp khỏe, con nói thật.”
“À, vậy là tốt rồi."
Hai người câu được câu không, nhưng dần dần ai đều không nói lời nào.
Đề tài tạm ngừng, điều này dường như cũng bình thường, so với mẹ đóng vai hiền, cha đóng vai ác nên ít khi hai cha con tâm sự thân thiết.
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ quan sát đối phương, trong mắt ông có tơ máu và chút sắc xanh ở bọng mắt, chứng minh đối phương không ngủ đủ.
Cổ áo hơi vàng, ống tay áo dính mỡ, chứng minh ông đã mặc đồ một thời gian dài.
Đầu hơi hói, tóc trắng nhiều hơn trước kia, đã vài ngày không cạo râu.
Người đàn ông này là cha của hắn, Lý Kiến Thành.
Nhìn con trai bị trói chặt trên giường bệnh, vết sẹo vắt ngang cả khuôn mặt, Lý Kiến Thành thở hắt ra, móc từ trong túi áo một hộp thuốc lá nhăn nheo khô quắt, rút ra một điếu thuốc, ngậm ở khóe miệng, lại dùng bật lửa màu xanh trong suốt đốt cháy.
Ông hít một ngụm khói vào sâu rồi chậm rãi phun ra, hình như bị khói sặc, mắt ông hơi ướt.
“Bác ơi, ngại quá, hiện tại trong khu giam cấm tất cả thuốc lá, làm phiền phối hợp.”
Nghe cảnh ngục đứng ở cửa nhắc nhở, Lý Kiến Thành vội đạp tắt thốc lá thơm, ông nhìn quanh, không tìm được gạt tàn, cuối cùng dùng vỏ quýt đã lột bao điếu thuốc lại.
“Cha, chẳng phải cha đã cai nghiện sao? Tại sao lại hút?”
Lý Kiến Thành cười cười, nhét bật lửa vào túi:
“Vì thấy phiền lòng, không sao, thuốc lá này rẻ, không tốn bao nhiêu tiền."
“Con không nói về tiền, là về sức khỏe.”
Qua thật lâu, Lý Kiến Thành lại thở dài một hơi nói:
“Lỗi tại cha, không sớm phát hiện con có bệnh này. Cha có lên mạng, bệnh về tinh thần đều là chữa càng sớm càng tốt, nếu là trước kia phát hiện có lẽ đã không ...”
“Chuyện này không liên quan tới cha!” Lý Hỏa Vượng thật sự không kiềm được, trực tiếp đánh gãy đối phương.
"Đây là vấn đề về thể chất, nếu con là Tâm Tố thì đây là số phận của con, không trốn thoát được, cha đừng tự trách, con sẽ xử lý tốt, yên tâm đi."
Khi thấy khóe miệng của đối phương khẽ run, Lý Hỏa Vượng biết ngay chính mình không nên giải thích với ông.
Lý Hỏa Vượng không hiểu thế giới bên kia, hắn nói về Tâm Tố với ông sẽ khiến ông còn cho rằng hắn vẫn bệnh nặng.
“Hỏa Vượng à.” Trong giọng nói của Lý Kiến Thành tràn ngập mệt mỏi cùng cay đắng: “Cha biết con không phân rõ được, không sao, cha không trách con.”
“Nếu con thích ở bên kia thì cứ ở bên đó, nếu như vậy có thể khiến con cảm thấy lòng thoải mái. Con yên tâm, mọi thứ bên này có cha ở đây, cha còn chịu đựng được."
Nghe lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng đau xót, nhưng không nói gì thêm, hắn sợ khoảnh khắc mở miệng ra thì nước mắt sẽ chảy tràn khóe mi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận