Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 396: Trang tử lớn

Bạch Linh Miểu gật đầu.
"Ông ta nói ... mình là Giam Thiên Tư, lần này bỏ qua, lần sau không cho phép.”
Lý Hỏa Vượng đi theo xe ngựa, vừa đi vừa suy tư tin tức Lạt Ma truyền cho.
“Cái gì lần sau không cho phép?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng vụt qua Vũ Sư Cung và Hàn Phù đã chết, dường như cậu chỉ làm hai việc này ở Thanh Khâu.
Vẻ mặt của Bạch Linh Miểu có chút khó xử lắc đầu: “Ta không biết, ông ta chỉ nói lần sau không cho phép, không nói gì thêm.”
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn không biết tại sao đối phương bỗng nhiên rời đi.
So với điều này thì Lý Hỏa Vượng càng để ý thân phận của đối phương hơn.
“Lần sau không cho phép ... lần sau không cho phép ... ông ta là Thanh Khâu Giam Thiên Tư? Thì ra đây là Giam Thiên Tư sao?”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu có nhận thức hoàn toàn mới đối với nha môn chỉ nghe tiếng này. Cậu cơ hồ có thể khẳng định, trong cái gọi là Giam Thiên Tư này chắc chắn còn có nhiều người kỳ lạ như Lạt Ma đen này.
Nhưng Lý Hỏa Vượng tạm thời không biết tin tức này là tốt hay xấu với mình.
Lý Hỏa Vượng tỉnh táo lại ngước đầu nhìn mặt trời, nói với người khác:
“Tất cả hãy nghỉ ngơi, ta canh cho.”
Nghe lời này, mọi người lần lượt lấy chăn từ xe bò xuống, ném chăn xuống đất rồi nằm lên, ngáy khò khò.
Lo âu hoảng hốt chạy một đường, thân thể thật sự chịu không nổi.
Lý Hỏa Vượng cũng mệt, nhưng cậu chỉ có thể gắng gượng, tuy Lạt Ma nói lần sau không cho phép, nhưng cậu không tin loại người này.
Khi không chịu nổi nữa thì Lý Hỏa Vượng dùng dụng cụ tra tấn chế tạo chút đau đớn kích thích bản thân, cậu rất quen với điều này.
Mọi người ngủ một giấc tới buổi chiều, khi bọn họ chuẩn bị đi làm cơm chiều thì Lý Hỏa Vượng leo lên xe bò, nhắm mắt lại.
Lý Hỏa Vượng mệt mỏi thiếp ngủ, nhưng cậu ngủ không sâu, các giấc mơ không có đầu đuôi liên tục nhảy ra trong óc cậu.
Lý Hỏa Vượng đang ngủ đột nhiên bật người dậy:
“Không đúng! Hơi thở trên người Lạt Ma cảm giác giống như trong Bạch Ngọc Kinh, trên người Bạch Bồ Tát, tất cả đều là tử khí!"
Nói xong lời này thân thể Lý Hỏa Vượng mềm nhũn, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu lại nằm xuống, không phát ra tiếng nữa.
Bánh xe chậm rãi lăn trên đường đất, cây cối và đồng ruộng xung quanh chứng minh bọn họ đã hoàn toàn rời đi Thanh Khâu, đi vào khu vực Đại Lương.
Điều này khiến tâm trạng của mọi người tốt lên nhiều, ít nhất trong Đại Lương không có Lạt Ma kỳ lạ như vậy.
Khi cảm giác sắp quay về quê hương cũ, người vui vẻ nhất là Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu loanh quanh cạnh Lý Hỏa Vượng, không ngừng kể chuyện quê mình, nói từ phụ mẫu đến huynh đệ tỷ muội, từ hàng xóm láng giềng đến con ngỗng thích nằm sấp ở đầu thôn.
Nhưng Lý Hỏa Vượng có vẻ không tập trung, cậu vẫn suy nghĩ về Lạt Ma áo đen đã gặp.
“Không sai được, trên người của ông ta là tử khí của Bạch Ngọc Kinh, lúc trước dưới lòng đất dùng cự đỉnh hiến tế tử vong hẳn là tông môn của bọn họ!”
Tuy không biết tên tông môn, nhưng nếu đối phương có thể vận dụng tử vong thì thực lực của bọn họ tuyệt đối không tầm thường.
May mắn cuối cùng cậu không xung đột với Lạt Ma kia, nếu không thì dù cho đánh thắng được, có lẽ cậu sẽ phải trả giá rất nghiêm trọng.
“Lý sư huynh, ta đang nói chuyện với huynh đấy, huynh suy nghĩ cái gì vậy?” Bạch Linh Miểu ra vẻ oán trách liếc Lý Hỏa Vượng ngó lơ mình.
Lý Hỏa Vượng nhìn cô ấy:
“Hả? Muội nói cái gì?”
"Ta nói, chúng ta có nhiều bạc như vậy, có thể xây lại tòa nhà, có chỗ ở cho mình!”
“À, vậy thì tốt.” Lý Hỏa Vượng qua loa đáp, chợt thấy mắt của đối phương lại không che mảnh vải, cậu lập tức cởi dải lụa trong tay cô ấy.
Sau khi che lại mắt của Bạch Linh Miểu, năm ngón tay của Lý Hỏa Vượng cầm bàn tay đối phương.
"Nói bao nhiêu lần, lúc trời nắng chang chang phải che lại, nếu muội cứ dùng mắt thì không được bao lâu sẽ mù.”
Nói xong lời này, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn người xung quanh.
Từ lúc nãy Lý Hỏa Vượng đã chú ý thấy trên đường đi không chỉ có bọn họ, còn có mấy người đàn ông thân thể gầy gò da ngăm đen, người thì gánh chăn, người thì gánh lương khô đi cùng nhau.
Rất hiển nhiên bọn họ sợ hãi nhóm người đội mũ màu đen, lai lịch không rõ như bên Lý Hỏa Vượng, không dám nhìn qua.
Nếu không phải có những người bộ dạng bình thường như Lữ Gia Ban thì chắc bọn họ đã chạy mất dép.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, đến gần Lữ Trạng Nguyên đang dỗ cháu nội trai, nhỏ giọng nói vài câu với ông.
“Được chứ, Tiểu Đạo Gia cứ yên tâm.” Lữ Trạng Nguyên cảm giác chính mình hữu dụng, kẹp tẩu thuốc vào nách, cười tủm tỉm đến gần đám đàn ông kia.
Tùy theo Lý Hỏa Vượng rút cục lông cừu ra khỏi lỗ tai, tiếng nói chuyện ở phương xa rõ ràng truyền vào tai.
"Ha ha! Các vị hán tử, các ngươi đang đi đâu vậy?”
“Chạy đi sân lúa.”
“Ồ?”
“Sắp đến thu hoạch vụ thu rồi, chúng ta là người gặt đi sân lúa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận