Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 553: Âm dương

Bọn chúng khom lưng, cuộn người ngồi xổm ở phương xa, ưỡn bụng to, dùng tròng mắt cá vàng lồi ra nhìn chằm chằm nhóm Lý Hỏa Vượng.
“Lại có người mới tới? Tuyệt vời!”
“Con kia cũng xinh đấy, ha ha!”
“Đúng rồi, mông to.”
Lời thì thầm của bọn họ khiến vẻ mặt Lý Hỏa Vượng dữ tợn hơn, tay vung mạnh kiếm tiền đồng, sợi chỉ đỏ bay vút đi như roi dài quất hướng mấy thứ kia.
Nhưng đối diện công kích của Lý Hỏa Vượng mà mấy thứ này không né tránh, dùng thân thể mỏng manh gầy guộc đón nhận.
Đồng tiền sắc bén cắt thân thể của chúng ngọt xớt như cắt đậu hủ, chúng đứt thành mấy khúc nhưng không làm bất cứ hành động, ngã xuống đất, một bên mấp máy một bên mở miệng nói cái gì.
"Đừng gấp, chúng ta sẽ không làm cái gì, chúng ta chỉ đang đợi.”
“Đợi một năm, đợi hai năm, đợi ba năm, đợi đến khi các ngươi trở nên giống như chúng ta.”
Lời của những người này khiến Lý Hỏa Vượng luôn sợ hãi bỗng chốc cảm thấy ớn lạnh.
Bọn họ sớm đã không phải người, những người bị Tâm Trọc giấu đi rồi lãng quên đã sớm biến thành quái vật trong năm tháng dài dằng dặc.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng hung hăng thầm mắng một câu, không rảnh để ý mấy thứ đó ở bốn phía, quay đầu túm Ký Tướng lên.
“Ký Tướng đại nhân, thế này đã là gì, bị nhốt thôi mà. Đại nhân hãy suy nghĩ kỹ, suy nghĩ thật kỹ về những người ở bên ngoài chờ ngài trở về!”
Nghe lời của Lý Hỏa Vượng, dường như Ký Tướng nhớ đến cái gì, khủng hoảng và tuyệt vọng nơi đáy mắt nhanh chóng giảm bớt.
"Đúng rồi, muội ấy còn ở nhà chờ ta! Ta muốn dẫn muội ấy về thôn! Ta không thể bỏ cuộc!”
Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng thở phào một hơi, bình tĩnh hỏi: "Ký Tướng đại nhân hãy suy nghĩ kỹ, rốt cuộc có biện pháp gì mới có thể khiến chúng ta ra ngoài."
Ký Tướng miễn cưỡng phấn chấn lên vỗ mạnh mặt mình, bình tĩnh suy tư một phen rồi ngẩng đầu nói với người khác:
"Hiện giờ Tâm Trọc một sống một chết, vừa lúc nghiệp chướng trong người bọn chúng là một âm một dương, âm dương hòa vào nhau, chúng ta không ra được, muốn phá cục phải tìm ra Tâm Trọc nữ sống kia.”
Ký Tướng càng nói càng bình tĩnh, tốc độ nói chuyện càng lúc càng nhanh:
"Đúng, không sai, tìm được Tâm Trọc nữ kia! Biến ả thành người chết thì có lẽ còn một cơ may sống!"
Nghe lời này, tất cả mọi người bất chấp thứ khác, nhanh chóng tản ra, lao vào trong rừng tìm kiếm cái gọi là Tâm Trọc nữ.
Từng thân cây không ngừng lùi lại ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng mang theo Bạch Linh Miểu không ngừng tìm kiếm trong khu rừng này.
Bạch Linh Miểu vỗ trống được một lúc thì biểu cảm rất là bức bối phàn nàn với Lý Hỏa Vượng:
“Hỏa Vượng, nơi chết tiệt này không biết bị gì mà không vời đến bất cứ Tiên gia nào được.”
Lý Hỏa Vượng sớm dự liệu được việc này, trong tình huống này, tôm tép như Tiên gia sao có thể trợ giúp được gì.
“Cứ tìm lung tung như vậy không được, xem ra cần dùng phù lục để bói toán.” Lý Hỏa Vượng định lấy giấy vàng ra nhưng phát hiện mình đã đốt hết không còn gì.
Lý Hỏa Vượng hỏi Bạch Linh Miểu:
"Có giấy vàng không?”
Bạch Linh Miểu ngẫm nghĩ, lấy một hàng mã xếp bằng giấy vàng ra khỏi ngực:
“Ta dùng khi Khiêu Đại Thần, huynh xem thử có thể dùng được không.”
Lý Hỏa Vượng cầm lấy, nhanh chóng mở ra, nhìn quanh rồi lao hướng người đàn ông núp sau một thân cây nhìn lén mình, chốc lát sau, cậu xách một xương sọ đẫm máu trở về bắt đầu tiến hành bói toán.
Nhìn quẻ tượng, Lý Hỏa Vượng ném xương sọ đi, tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng bói toán trước kia thử lần nào cũng linh vậy mà lần này hiếm thấy vô hiệu, dù tìm cỡ nào đều không thể tìm được hoa văn trên quẻ.
Một ngày một đêm qua đi, cuối cùng vẫn là Thác Bạt Đan Thanh tìm được bọn họ:
“Mau tới đây! Hồng Đại tìm được rồi!”
Bất chấp thân thể kiệt quệ, ba người cùng quay về đường cũ.
Rất nhanh bọn họ trở về, vừa lúc thấy Thác Bạt Đan Thanh hung hăng nhấn đầu của Tâm Trọc nữ xuống, ném xuống đất.
Thấy cảnh này làm trái tim Lý Hỏa Vượng thít chặt, căng thẳng quan sát bốn phía đen ngòm.
Nhưng mà qua thật lâu, bốn phía vẫn không có bất cứ biến hóa, những người bị giấu đi chẳng thiếu một ai.
“Thế là sao?” Lý Hỏa Vượng không khỏi đặt câu hỏi.
Ngay lúc này, đầu của Tâm Trọc nữ chậm rãi lăn về phía thân thể của mình, tuy trong mắt không có tia sáng nhưng vẫn sống khỏe.
Nhìn thấy hành động của bọn họ, bốn phía vang lên tiếng cười mỉa mai cực kỳ chói tai.
"Ha ha ha! Ngươi muốn giết nàng? Chẳng lẽ các ngươi không biết bất cứ ai ở đây đều không chết được sao?"
"Ngươi cho rằng chúng ta không muốn chết sao? Chúng ta đã sớm muốn chết! Biết cái gì đáng sợ hơn chết không? Đó là vĩnh viễn sống như thế này!”
Những người có mặt nghe lời này đều ớn lạnh, muốn phá cục chỉ có một cách là giết Tâm Trọc nữ, nhưng ở nơi này thì Tâm Trọc nữ không bao giờ chết.
Giây sau, Bạch Linh Miểu rút ra Tử Tuệ Kiếm Lý Hỏa Vượng mang trên người, xông đến gần Hồng Đại, cắt mạnh vào cổ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận