Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 787: Bồ Tát (2)

Trong miếu khói hương nghi ngút, người hành hương nườm nượp không ngớt đều đổ xô đến đây, bọn họ đều chắp tay, ưỡn ngực, trán, đầu rồi trải bằng trên mặt đất. Ngày ngày đều như vậy, rất nhiều chỗ trên đá phiến trên mặt đất đều lõm xuống.
Rất rõ ràng rằng trong dân gian, địa vị của ngôi miếu này tuyệt đối không tầm thường.
“Chúng ta đi!” Lý Hỏa Vương ẩn thân nhảy mái hiên, tiến vào trong miếu trước một bước.
Lý Hỏa Vượng không lo lắng trong ngôi miếu này sẽ là hang ổ của những tên trộm và sẽ phục kích mình giống như Chính Đức Tự, theo thông tin từ phía bên Cơ Lâm, hòa thượng trong ngôi miếu này không có gì đặc biệt, hòa thượng chỉ là những hòa thượng bình thường, những kẻ bắt nạt người khác thông thường.
Ngay cả khi trong miếu này có ẩn chứa bí mật nào, bọn họ cũng tuyệt đối không nhúng tay vào việc tranh đoạt ngôi vương.
Ngôi miếu có thể trụ lại ở Thượng Kinh lâu như vậy, chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều sẽ biết loại chuyện này không thể can dự, một chút bất cẩn sẽ thịt nát xương tan.
Đến khi hắn tìm được một chỗ khuất đợi sẵn, đội danh dự hẹp dài kia đã xuất hiện trên con đường ở lối vào của ngôi miếu.
Từng hàng hòa thượng mặc áo tăng ni màu vàng, dẫn đầu bởi một số hòa thượng mặc áo cà sa, đến trước cổng miếu rộng lớn để chào đón.
Lý Hỏa Vượng đang trốn trong đền miếu, nín thở và lặng lẽ quan sát mọi thứ ở phía xa.
Cùng với việc các cung nữ trong trang phục tơ lụa lộng lẫy như tấm bình phong mở ra, Lý Hỏa Vượng lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thái hậu và trưởng công chúa của Đại Lương.
“Xinh đẹp, kinh diễm.” Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Hỏa Vượng đối với bọn họ.
Thân là tỷ tỷ của Cơ Lâm, việc diện mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn thế nào thì không nói, nhưng thân là mẹ ruột của hắn ta, vậy mà lại có diện mạo đẹp ngang bằng như vậy.
Làn da trắng nõn nà không tì vết, đôi môi mỏng mềm mại xinh đẹp như cánh hoa hồng, năm tháng không lưu lại dấu vết trên khuôn mặt của bà ta.
Nếu không nhờ quần áo và trang sức trên người khác nhau, Lý Hỏa Vượng thậm chí còn không phân biệt được người nào là hoàng thái hậu, người nào là trưởng công chúa.
Dưới sự quan sát của Lý Hỏa Vượng, sau khi trưởng công chúa ở phía xa nói điều gì đó với trụ trì, những vệ binh sau người bọn họ lần lượt tiến lên, đuổi tất cả những người hành hương chưa rời đi phía trong ra ngoài và bao vây toàn bộ ngôi miếu đến một con kiến cũng không chui lọt.
Ngay sau đó, hoàng thái hậu và trưởng công chúa bước vào trong miếu thờ dưới sự bao quanh của các thái giám và cung nữ.
Bọn họ đi thẳng vào phía trong mà không dừng lại, cuối cùng bước lên những bậc thang bằng đá đến tòa tháp cao nằm ở trung tâm của ngôi miếu thờ, quỳ xuống trên tấm nệm một cách thành kính và bái lạy tôn kính với vị Bồ Tát được xây dựng trên núi kia.
Mà Bồ Tát to lớn kia không buồn không vui đứng nhìn.
"Cha, bọn họ đang làm cái gì vậy?" Lý Tuế chưa từng thấy qua loại cảnh tượng như vậy, nó không hiểu được loại hành vi này.
"Bọn họ đang lễ bái Bồ Tát, đại khái là cầu Bồ Tát khoan dung cho lỗi lầm của mình, cũng đúng, giúp một người con trai của mình giết chết người con trai khác của mình, e rằng cho dù là ai cũng đều sẽ bất an trong lòng.” Lý Hỏa Vượng giải thích với Lý Tuế trong lòng.
Lý Hỏa Vượng rất kiên nhẫn, vẫn chưa có ý định động thủ, ở nơi đó như một hòn đá.
Huy động nhân lực chạy đến nơi xa thế này như vậy, không thể chỉ tùy ý bái lạy như vậy là xong được, bọn họ nhất định muốn ở lại ngôi miếu này.
“Keng... keng...” Cùng với tiếng chuông, các hòa thượng trong miếu lấy tòa tháp làm trung tâm, ngồi xếp bằng trên mặt đất và bắt đầu tụng kinh.
Trong bối cảnh trang nghiêm này, mặt trời đi qua trước mặt Bồ Tát, cuối cùng từ từ lặn sau lưng ngài.
Vào nửa đêm canh ba, Lý Hỏa Vượng cảm thấy rằng đã đến lúc rồi, Lý Tuế điều động những xúc tu màu đen quấn lấy xà nhà, treo ngược Lý Hỏa Vượng đang ẩn thân, từ từ đi về nơi ở của bọn họ.
Lý Hỏa Vượng di chuyển rất chậm, cho dù có dùng mông suy nghĩ cũng biết được rằng hiện tại xung quanh nơi ở của hai nữ nhân kia chắc chắn là có mai phục.
Cứ chậm rãi di chuyển một cách kinh hồn bạt vía như vậy trong một giờ đồng hồ, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng coi như đã lách qua lính gác bí mật bên ngoài và đến gần hai thiền phòng cao cấp kia.
Mặc dù đã khuya nhưng xung quanh thiền phòng vẫn có không ít thái giám và cung nữ túc trực.
"Lý Tuế, đợi lát nữa sau khi tiến vào, nhớ kỹ, chúng ta vào bên trái trước rồi vào bên phải, giết xong liền rời đi, tuyệt đối không hiếu chiến.”
Sau khi căn dặn xong, Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi giơ tay phải lên, chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm.
Ngay khi hắn chuẩn bị động thủ, ‘cạch’ một tiếng, căn thiền phòng bên trái đột nhiên mở ra, mấy cung nữ cường tráng khiêng một tiểu hòa thượng đầu trọc được quấn trong thảm đi về phía thiền phòng còn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận