Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 557: Đau đớn

Đoàng!
Từng đóa hoa máu nở rộ trên người của Lý Hỏa Vượng, cảm giác đau đớn quen thuộc lại khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Tia sáng lạnh chợt lóe, đầu ngón tay và súng ngắn cùng với máu tươi lăn lộn trên không trung.
Người kia mới hét được một nửa thì dây thanh đã bị cắt đôi, tiếng xì hơi rung nhẹ trong không khí.
Cảnh này dọa hai người còn lại sợ ngu người, bọn chúng ôm chặt cô gái vào ngực, điên cuồng hét lớn uy hiếp:
“Mày mày mày mày đừng tới đây! Trong tay bọn tao có con tin!”
“Đi mà nói với cảnh sát thật! Ở trong thế giới của các ngươi thì ta là kẻ điên!”
Máu nóng bỏng tuôn ra từ mặt cắt, thấm ướt lòng bàn chân của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không thèm nhìn hai cô gái bị dọa sợ ướt quần, ngực hắn bị cắm một con dao, chân để lại từng dấu máu bước lên lầu, âm thanh của hắn giống như tiếng quỷ khóc sói tru không ngừng quanh quẩn trong cầu thang.
"Dương Na! Xin lỗi! Ta đến tìm em đây!”
Lý Hỏa Vượng đi từng căn phòng ngủ tìm kiếm, khi lên đến tầng thứ tư thì hắn nhìn thấy bốn người đàn ông còn lại.
Trên người Lý Hỏa Vượng chảy máu ròng ròng, hắn nghiêng đầu nhìn vào cổ của mỗi người.
Bộ dạng của Lý Hỏa Vượng như thế, dù bọn họ giữ con tin, trong tay cầm vũ khí nhưng không có khí thế.
Một người rõ ràng tính cách yếu đuối hơn ba người khác bỗng thả cô gái bị kiềm trong ngực ra, âm thanh mang theo run rẩy nói: "Đồng chí, bây giờ chúng tôi tự thú được không? Chúng tôi thật sự không làm gì hết! Lúc trước cướp ngân hàng đều do anh Báo ép buộc tôi, hắn là chủ mưu!"
Tay trái của Lý Hỏa Vượng rút mạnh dao găm ghim trong người ra, hơi nghiêng người tới trước, vừa cười điên khùng vừa chảy nước mắt lao về phía bọn họ.
Kẻ từng giết người và kẻ chưa từng giết người có sự chênh lệch vô cùng lớn.
Máu màu đỏ sậm chảy xuống cầu thang, tràn xuống từng nấc thang.
Lý Hỏa Vượng mình đầy vết thương ngồi trên hai cái xác, thở hổn hển cảm thụ được toàn thân đau đớn.
Cánh tay phải không biết có phải bị chặt đứt dây thần kinh hay dây gân gì không mà hơi khó nâng lên cao.
"Hỏa ... Hỏa Vượng?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến Lý Hỏa Vượng run mạnh, trong lòng hắn bỗng nhiên tuôn ra một loại xung động, hiện tại lập tức rời khỏi nơi này, trốn đi xa nhất.
Nhưng nhớ lại Bạch Linh Miểu bị Tâm Trọc vây khốn, Lý Hỏa Vượng không ngừng lặp lại lẩm bẩm chỉ là ảo giác, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hướng đầu cầu thang.
Đó là Dương Na, lỗ tai phải đeo một chiếc khuyên tai phỉ thúy tinh trí, Lý Hỏa Vượng nhớ khuyên tai này là quà sinh nhật lúc trước hắn nhờ mẹ đưa cho Dương Na.
“Hu hu hu ... Hỏa Vượng! Sao anh bị thương nặng quá vậy?”
Dương Na rơi lệ xông đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, bất lực nhìn vết thương không ngừng đổ máu của hắn, cô muốn dùng tay bịt lại nhưng máu vẫn cứ chảy ra.
"Giả ... Giả ... Giả ... " Lý Hỏa Vượng không ngừng mặc niệm, tay trái nắm dao găm càng siết càng chặt.
Lý Hỏa Vượng vụt nâng dao găm lên, Dương Na bỗng mở miệng nói:
“Sao anh đến cứu em làm gì! Anh đã điên rồi mà, tại sao còn đến cứu em chứ? Anh như thế này thì hỏi sao em quên anh được?”
"A a!" Lý Hỏa Vượng cảm giác dao găm trong tay dường như nặng nghìn cân, lời của đối phương cơ hồ khiến hắn hoàn toàn tan vỡ.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy cõi lòng tan nát đau đớn dồn tất cả ý chí trong người đâm mũi dao vào ngực của Dương Na, mũi nhọn sắc bén rạch rách áo len màu tím ôm sát người, cũng rạch vào làn da của cô.
Cảm giác được ngực đau đớn, Dương Na run rẩy chớp chớp mắt nhìn Lý Hỏa Vượng, trong mắt của cô không có hoảng sợ, cũng không có thất vọng cùng oán trách, chỉ có tràn ngập tội nghiệp:
"Hỏa Vượng, tại sao chứ?”
Ánh mắt của đối phương giống như mũi dao đâm vào tim Lý Hỏa Vượng, không, cảm giác còn đau hơn nhiều.
Khi Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng tan vỡ đang định đâm sâu hơn thì cảm giác cổ họng đau như bị lửa đốt, cảm giác đau đớn đó ngày càng nặng hơn, thế cho nên mọi thứ xung quanh dường như không ổn định.
Keng!
Dao găm trong tay Lý Hỏa Vượng rớt xuống đất, đau thắt khiến thân thể của hắn không tự chủ được run lên.
Dương Na bất chấp vết thương ở ngực mình, vội vàng nhào lên ôm Lý Hỏa Vượng ngã ra sau tựa vào ngực mình.
Ầm!
Mọi thứ xung quanh biến mất, Lý Hỏa Vượng trở lại trong rừng cây đen ngòm.
Lý Hỏa Vượng đang quỳ hai đầu gối xuống đất, thẻ tre màu đỏ trước mặt là Đại Thiên Lục, bên trong thẻ tre dường như đang bọc cái gì.
Ngay lúc này, một chiếc lưỡi vươn ra từ thẻ tre, bắt đầu nói chuyện, Đại Thiên Lục này sống.
"Nhất lưỡi chuyển luân! Nhất tiệp đại thiên! Diệu cảnh chư cực, phi ngôn khả thuyên! Thiên hảo thần quỷ, đắc mẫu khí khắc! Ngô chủ chí cao! An dám kinh yên!?"
Nghe giọng nói của Đại Thiên Lục, Lý Hỏa Vượng nhận ra tất cả cảm giác của mình lại dung hợp, hợp thành cảm giác kỳ lạ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Ba Hủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận