Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1310: Nói chuyện (1)

Ba quả trứng vịt cũng không đủ no, Lý Tuế bỗng nhiên nhìn thấy xa xa còn có mấy quả trứng vịt rơi trên đá cuội vỡ nát.
Nó chạy tới, hai chân khép lại ngồi xổm bên kia, dùng ngón tay cạo dịch trứng trên đá cuội bỏ vào trong miệng hút.
Ngay khi nó vừa hưởng thụ phần mỹ thực đưa tới cửa này, Lý Tuế bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân bên cạnh.
Một cái xúc tu quấn lấy cặp mắt trẻ con kia chậm ngoi lên từ chỗ khó thấy, nó nhìn thấy một đám người đi về phía mình, còn có hai đạo sĩ một già một trẻ.
Trong đám người kia, đại đa số đều là người của Vưu Gia, có lão gia và có phu nhân, mà hai đạo sĩ kia thì Lý Tuế không biết.
Bọn họ ăn mặc thật kỳ quái, mặc đạo bào lại không có tay áo, cứ như vậy cầm kiếm Gỗ Đào bằng tay trần.
"Nghiệt súc! Ngươi dám đoạt thân thể người! Hôm nay bổn thiên sư phải thay trời hành đạo!" Lão đạo sĩ dùng kiếm Gỗ Đào trong tay chỉ về phía Lý Tuế, Lý Tuế sợ tới mức nhảy dựng.
Nó vội vàng đứng lên lập tức chuẩn bị chạy trốn, nào ngờ bên kia cũng có người vây quanh, đó đều là hộ viện Vưu Gia cùng với một ít nha dịch.
"Nghiệt súc chịu chết đi!" Kiếm Gỗ Đào tẩm máu đâm thẳng về phía Lý Tuế.
Lý Tuế không muốn đánh nhau với hắn, nó không ngừng né tránh nhưng sau một lúc đỉnh đầu bỗng tối sầm lại, một vũng chất lỏng tanh hôi trực tiếp phủ lên toàn thân nó.
Chất lỏng dính vào mắt của nó, khi nó vừa dùng xúc tu lau đi đã lập tức cảm thấy đau ngực, kiếm Gỗ Đào đâm vào cơ thể của nó.
Thấy Lý Tuế bị thương, người bốn phía lập tức kích động, nhao nhao vui vẻ kêu to lên.
"Thật tốt quá! Quả nhiên máu chó đen hữu dụng! Có thể trừ tà!"
"Đau! Ngươi làm ta đau!" Xúc tu của Lý Tuế dùng sức đẩy, đẩy lão đạo sĩ và thanh kiếm của hắn ra.
"Các ngươi cút ngay cho ta! Ta không muốn giết người! Mau cút khỏi đây cho ta!"
Nghe thấy lời này của Lý Tuế, hai đạo sĩ liếc nhìn nhau, gương mặt lập tức lộ vẻ vui mừng: "Thứ tai họa này yếu thế rồi! Chắc chắn nó muốn chạy trốn!"
"Đồ nhi, phi hồn vào biển!"
"Vâng! Sư phụ!"
Hai đạo sĩ bắt một thủ quyết phức tạp, bước chân đi những đường phức tạp, sau đó đi vòng quanh Lý Tuế.
Giày của bọn họ đi trên mặt đất dần dần vẽ ra một cái trận pháp Càn Khôn Điên Đảo Đạo Gia, gió nước xung quanh bắt đầu xảy ra thay đổi.
Lý Tuệ cảm thấy có gì đó không ổn, nó không muốn ngồi chờ chết. Lúc này nó móc cây Hoàng Tự từ bên trong cơ thể, cắn nát xúc tu nhọn, nhanh chóng vẽ phù lục lên trên đó.
"Sư phụ... Sư phụ? Mắt con không mù chứ? Thứ tai họa này... Thứ tai họa này đang vẽ bùa?"
Lý Tuế lấy ba tấm bùa ra dán lên trên xúc tu của mình, ba cái xúc tu nổi đầy gân xanh dùng sức đẩy mạnh lên một cái, Lý Tuế bay đi, rơi về phía lòng sông.
Nó muốn đi đường thủy để né tránh sự đuổi giết của bọn họ.
Nhưng lại không nghĩ tới lúc nó sắp rơi vào mặt nước thì lập tức nhìn thấy bên dưới mặt nước kia có từng đám cờ trắng nhọn đang dựng đứng.
Bọn họ đã cảm thấy Lý Tuế sẽ làm như vậy từ lâu, rõ ràng trong nước cũng có mai phục.
Bạch Linh Miểu nghe vậy thì trái tim không khỏi treo lên, hai tay đang cầm chén trà nhỏ, cơ thể không kìm được hơi nghiêng về phía Lý Tuế đằng trước.
"Sau đó thì sao? Sau đó ngươi thế nào? Không sao chứ?"
Lý Tuế nhẹ nhàng để chén trà nhỏ đang cầm trong tay xuống, nở nụ cười: "Đương nhiên là biến nguy thành an rồi, nếu có chuyện thì hôm nay ta cũng sẽ không ở đây."
"Thật ra những tên đạo sĩ kia không phải đối thủ của ta, chẳng qua là đó là lần đầu tiên ta rời khỏi phụ thân, trong lúc nhất thời luống cuống hoảng sợ, sau đó đương nhiên là ta thắng, chỉ là... chịu chút thương tích thôi."
Lý Tuế nói, trong mắt hiện lên hình ảnh hơn một trăm năm trước.
"Hu hu hu... Hu hu hu..." Nó kéo theo thân thể bị tàn phá, lảo đảo đi ra từ trong nước sông bị nhuộm đỏ.
Xúc tu của Lý Tuế gần như bị đắt gãy, khắp nơi toàn vết lồi lõm, đôi mắt cũng gần như mù, đầu bị thủng một cái lỗ lớn đang không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen.
"Hu hu hu... Phụ thân, ngươi đang ở đâu... Bọn họ bắt nạt ta... Ta đau quá..." Lý Tuế tủi thân ngửa đầu lên hét lên với đám mây trắng trên trời.
Thân thể bị thương quá nặng, bản năng của Lý Tuế thôi thức nó đi tìm máu thị để chữa trị cơ thể.
Lý Tuế lại trở lại trong nước lần nữa, bắt đầu vớt những tên đạo sĩ đang trôi theo dòng nước, cố gắng kéo bọn họ đi, chuẩn bị rời khỏi đây.
Một chặng đường Lý Tuế, người này không phải nha dịch, cũng không phải hộ vệ nhà họ Vưu, mà là đại phu nhân nhà họ Vưu.
"Đại tiên!" Vị phu nhân kia sắc mặt vô cùng tiều tụy, lảo đảo quỳ xuống với Lý Tuế.
"Đại tiên! Lão nhân ngài đại nhân đại lượng! Thả con ta đi! Hắn là Hương Giải Nguyên! Tương lai sau này sẽ là trạng nguyên! Nếu ngươi muốn ăn thịt thì cứ ăn thịt ta đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận