Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 413: Hoảng sợ

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lữ Cử Nhân và La Quyên Hoa, bóng dáng của Lý Hỏa Vượng dần vươn lên từ mặt đất.
Biểu cảm Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn thoáng qua bạc trong tay đối phương, mở miệng nói: "Xem bộ dạng này phỏng chừng hắn bị người uy hiếp. Được rồi, hết việc của ngươi rồi.”
Lý Hỏa Vượng nói xong mở cửa đi ra ngoài.
Khi Lý Hỏa Vượng đẩy cửa ra thì lại giấu hư thể có màu của mình xuống đất, lại đi tới nhà bếp.
Người đàn ông không có gì khác với lúc nãy, vẫn quấn chăn kín người, run cầm cập nhìn các khung cửa sổ giấy.
So với người phụ nữ lúc trước thì điểm khác nhau lớn nhất của đầu bếp là không có bất cứ mùi máu tươi.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng nhìn lén, đầu bếp bỗng giơ hai tay thò vào quần bông, biểu cảm dữ tợn moi móc.
Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng nhíu chặt chân mày xoay người rời khỏi.
Lần này Lý Hỏa Vượng tìm tiểu nhị, nhưng hắn điên khùng lau bàn, liếc hướng chỗ ở của đám người Lữ Gia Ban.
Tên mập chỗ xem kịch nói đúng, người của Thất Huyện rất điên khùng, sắc mặt đều cực kém.
Thấy không tìm được tin tức mình muốn trong khách điếm, Lý Hỏa Vượng nhấc chân đi ra ngoài đổ mưa lớn.
Mới đi chưa được vài bước thì một ông già mặc áo tơi, chân đạp guốc gỗ, đầu đội mũ đi tới.
Khi ông già nhìn về phía Lý Hỏa Vượng thì con ngươi nở to nhất, hét một tiếng lớn vô cùng thê thảm, mắt trợn trắng té xỉu trong mưa.
“Ông ấy nhìn thấy ta? Tại sao thấy ta được?”
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên cúi đầu nhìn thân thể của mình, phát hiện xác thực trống rỗng không có cái gì.
Lý Hỏa Vượng bỗng phản ứng lại, màu hư thể của mình bị chuyển xuống đất, tuy rằng không nhìn thấy nhưng thể xác còn ở bên ngoài, không thể chạm vào đồ vật.
Bên ngoài đang có mưa, vị trí cậu đứng vẽ thành hình người thì đúng là lạ thật.
Thảo nào ông già sợ hết hồn, nếu là cậu chắc cũng sợ tới mức nhảy cẫng lên.
Trên đường có người đã nghe thấy âm thanh nhìn hướng ông già, Lý Hỏa Vượng rụt người lại quay vào khách điếm:
“Như vậy không được, chờ mưa tạnh rồi tính tiếp.”
Trong phòng của Lữ Gia Ban, tuy Lý Hỏa Vượng đã đi nhưng bọn họ còn đang nghị luận.
La Quyên Hoa trợn to mắt hỏi:
“Ôi trời ơi, Tiểu Đạo Gia biết thuật xuyên tường!”
“La ó cái gì, không liên quan tới ngươi, im miệng lại!” Lữ Trạng Nguyên xìu mặt nói xong, xoay người đi hướng con út ngồi xếp bằng trên giường.
Lữ Trạng Nguyên vươn tay ra, cẩn thận vuốt đầu của cậu ta:
“Tú Tài, ngươi nhìn thấy chưa? Thần thông này lợi hại biết bao, phải cố gắng học, nếu học được thuật xuyên tường thì về sau muốn làm gì mà không được?”
Lữ Tú Tài bị đánh thức trừng phụ thân ruột của mình như muốn ăn thịt người, nếu không phải nhìn thấy đại ca cũng đến gần thì cậu ta đã há mồm mắng.
“Lão già, đừng phiền ta, lão tử bận lắm!” Lữ Tú Tài nói xong nhắm mắt lại.
Nhìn con út hoàn toàn thay đổi tính cách, Lữ Trạng Nguyên khẽ thở dài, biểu cảm hụt hẫng ngồi xuống cạnh cậu ta, hút thuốc lá.
Trước kia đối đãi con út toàn dùng đòn roi, nhưng khi biện pháp này vô dụng thì Lữ Trạng Nguyên trong một chốc thế nhưng không biết dạy nhi tử như thế nào.
Thất Huyện mưa rơi cả buổi tối, đợi đến ngày thứ hai, tuy trời còn âm u nhưng mưa rốt cuộc tạnh.
Lý Hỏa Vượng dậy sớm mặc áo tơi đi ra khách điếm, đi xuyên qua rải rác người Thất Huyện sắc mặt rất tệ.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng, người Thất Huyện vẫn sẽ lộ ra hoảng sợ, vội tránh khỏi tầm nhìn của cậu.
Thoạt nhìn Lý Hỏa Vượng đi lung tung, nhưng thật ra cậu không ngừng vòng quanh đi hướng phủ đệ lớn nhất huyện thành, nha môn mà huyện lệnh thăng đường.
Hôm qua trong lúc ngủ, Lý Hỏa Vượng đã chọn mục tiêu cho mình.
Nếu như nói có nơi nào có khả năng điều tra ra Thất Huyện rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhất thì nha môn quản lý cả huyện là ưu tiên hàng đầu.
"Ta bị theo dõi." Lý Hỏa Vượng không hề ngoài ý muốn, cậu vừa quẹo qua góc tường vừa liếc trộm hai bộ khoái mặc áo xanh theo sau lưng mình.
Sắc mặt của bọn họ cũng kém như người khác, môi bị đông lạnh tím lịm, bọng mắt thâm quần, mắt không rời khỏi lưng Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng giả vờ không hay biết gì, quẹo vào góc.
Khi hai vị bộ khoái tăng nhanh tốc độ đi tới chỗ rẽ thì ngạc nhiên phát hiện trong ngõ hẻm không có ai cả.
“Lão Ngô, mất dấu rồi, làm sao bây giờ?” Bộ khoái trẻ tuổi hơn chút khó xử nhìn bộ khoái lớn tuổi hơn chút.
Bộ khoái già biểu cảm u ám nhìn dưới đất không có dấu chân, ngẫm nghĩ rồi vung tay lên: “Đi!"
Lý Hỏa Vượng ngồi trên đầu tường tàng hình nhìn theo bọn họ rời đi, khi không còn thấy bóng lưng của bọn họ, cậu xoay người nhảy xuống tường, chậm rãi lẻn vào trong, bên kia tường là đích đến của cậu.
Theo như Lý Hỏa Vượng biết, trong mỗi huyện thường sẽ có một quyển sổ huyện ghi lại tất cả việc lớn phát sinh trong huyện, đây là mục tiêu của cậu.
Lý Hỏa Vượng trong trạng thái ẩn thân đi vào nha môn giống như tiến vào chốn không người, rất nhanh liền tìm được thứ mình muốn tìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận