Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 425: Công pháp (1)

"Quá xa, ta còn có việc gấp, đổi biện pháp đi, ta nghe nói có thể liên hệ riêng với Giam Thiên Tư mà?”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói, Hồng Đại ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu:
“Vậy đi, ta nói với cấp trên thử, ngươi đừng đi tìm hắn, nếu hắn đồng ý, hắn sẽ tìm ngươi.”
"Yên tâm, chúng ta xem như đã cùng làm việc, ta sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu."
Nói xong, Hồng Đại đẩy mở cửa trực tiếp đi ra ngoài, đi xuống con phố náo nhiệt, nhặt một cái đầu to gốm sứ ở dưới đất lên đội trên đầu.
Hồng Đại rút ra từ bên hông một cây quạt rách chỉ còn mấy cái cây không ngừng quạt mặt mình, bước nhanh ra Thất Huyện.
Khi Hồng Đại đi ra Thất Huyện, bốn phía rốt cuộc an tĩnh lại, bị tiếng côn rùng mùa hè kêu vang thay thế.
Hồng Đại đi thêm nửa canh giờ, ném cái đầu giả vào rừng cây, mở miệng nói:
“Nhĩ Cửu chân nhân, ngươi không cần tiếp tục đi theo ta, nếu tại hạ là Tọa Vong Đạo thật thì chuyện hôm nay không dễ xong.”
Lý Hỏa Vượng đi ra từ rừng cây, chắp tay với Hồng Đại, xoay người đi hướng Thất Huyện.
Mãi khi thấy bóng lưng của Lý Hỏa Vượng biến mất trong ánh đuốc lập lòe, Hồng Đại mở miệng hỏi:
“Như thế nào?"
Trong rừng cây bên cạnh truyền ra tiếng lá khô bị giẫm lên, một người bụng to, bên hông đeo trống đỏ, mặc áo xanh, trên mặt đội cái đầu như Hồng Đại đã đeo chui ra khỏi rừng, trên vai khiêng tú cầu lông châu đỏ mới rồi dùng để dẫn vũ long.
"Không ổn, người này hành vi mờ ám, lai lịch không rõ. Mới rồi ngươi nói mang hắn đi treo tên thì hắn không dám theo, không chừng có khả năng là Tọa Vong Đạo.”
Giọng nói phát ra từ bên dưới cái đầu to gốm sứ trẻ tuổi dịu nhẹ đến bất ngờ, hoàn toàn trái ngược với thân thể to bự.
Hồng Đại thói quen ngồi xổm dưới đất, trên người phát ra tiếng kim loại leng keng va chạm:
“Ta thì cảm thấy hắn chưa chắc là Tọa Vong Đạo, âm mưu của Tọa Vong Đạo sẽ không vụng về như vậy.”
Đầu to hơn người bình thường một vòng chậm rãi chuyển động, dùng con mắt đen như mực nhìn hướng Hồng Đại:
“Lỡ như Tọa Vong Đạo đoán được chúng ta sẽ nghĩ như vậy, cố ý làm thì sao?”
“Hơn nữa thủ lĩnh của bọn họ đã bị chết hai người, chắc sẽ không làm chuyện rủi ro.”
Thân thể đầu to không nhúc nhích, tiếp tục lặp lại:
“Lỡ như Tọa Vong Đạo đoán được chúng ta sẽ nghĩ như vậy, cố ý làm thì sao?”
Hồng Đại rất là không kiên nhẫn liếc người kia:
“Đủ rồi, không rảnh cùng ngươi pha trò."
Đầu to lại xoay qua nhìn Thất Huyện ở phương xa:
“Lưng hắn cõng kiếm đồng của La Giáo, thanh kiếm khác bị vải bao chuôi kiếm tỏa ra sát khí của Binh Gia, rồi lại sử dụng bí thuật của Áo Cảnh Giáo, quái vô cùng."
Hồng Đại gật gù biểu thị đồng ý lời nói của đối phương:
“Tuy tiểu tử này rất quái nhưng thực lực hẳn là không tầm thường, dù hắn có khả năng là Tọa Vong Đạo thì vẫn có thể sử dụng như đao.”
“Rồi sao nữa?”
Đối diện đồng bạn chất vấn, Hồng Đại hơi nheo mắt, dùng ngón trỏ gãi cằm:
“Rồi vừa sử dụng vừa nhìn xem.”
Tối hôm đó, huyện lệnh của Thất Huyện ăn chơi thỏa thích, mãi đến khi mặt trời lên cao còn chưa tỉnh lại.
Khi biết Lý Hỏa Vượng sắp đi, Dương Hoành Chí mới mang theo cái đầu đau nhức vì say rượu, cùng thê nhi đến tiễn đưa.
"Chân nhân, thuận buồm xuôi gió. Chuyện hôm qua ta nhất định sẽ báo cáo tỉ mỉ lên trên, chúc chân nhân tương lai như gấm, thuận buồm xuôi gió!"
Dương Hoành Chí cười tươi chắp hai tay không ngừng vái hướng Lý Hỏa Vượng, dù vết thương trên cằm còn chảy máu.
Mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, dù sao hắn biểu hiện ra ngoài hoàn toàn không có lỗi để soi mói.
Đám người Cẩu Oa nghe lời này thì mím môi, ngoài miệng Dương Hoành Chí nói hay lắm nhưng Lý Hỏa Vượng rời đi mà hắn chẳng biểu thị gì cả.
“Dương huyện lệnh có thể cho một tấm lộ dẫn không? Đêm qua uống rượu, tấm cũ bị rượu thấm ướt nát rồi.”
Thông qua Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng biết không như nơi khác, Đại Lương Quốc đất rộng nhiều thành phố, có nhiều quy củ.
Nơi nhỏ còn đỡ chút, mấy nơi lớn nếu như không có lộ dẫn thì muốn vào thành cũng không được.
Tuy chút chuyện nhỏ này không thể làm khó Lý Hỏa Vượng, nhưng cậu không thể vì chút chuyện nhỏ này mỗi lần đều khiến Bạch Linh Miểu trèo tường.
"Lộ dẫn? Được, được chứ.”
Chuyện của Thất Huyện được giải quyết, mũ ô sa của Dương Hoành Chí được bảo vệ, mở vài tấm lộ dẫn càng là việc nhỏ.
Đã không còn phiền phức thì tự nhiên phải nhanh chóng mời ôn thần này đi.
Làm quan phụ mẫu, Dương huyện lệnh làm bộ dạng cho người Thất Huyện thấy, tiễn đi ba, bốn dặm mới lưu luyến chạy về.
“Tiễn đưa ân cần như vậy, người không biết còn cho rằng tiễn phụ thân của hắn đi, thế nhưng không biết cho các phụ thân của hắn ít tiền để dùng khi đi đường.” Lữ Tú Tài hung hăng phun nước miếng xuống đất, biểu cảm rất là chán ghét nói.
Bốp!
Tẩu thuốc bằng đồng mang theo chút tia lửa đánh vào miệng của Lữ Tú Tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận