Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 349: Bệnh tâm thần

Khi đối phương lặng lẽ bắt đầu cởi áo yếm ra, Lý Hỏa Vượng nói cho Bạch Linh Miểu nghe về chuyện mình biết được tối hôm qua với giọng điệu bình tĩnh.
Ánh mắt ngượng ngùng của cô ấy dần bị thay thế bởi sự kinh ngạc và ghê tởm. Những chuyện mà mẹ của Tôn Bảo Lộc phải chịu đựng quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của cô ấy, đều là con người, sao lại có người làm ra những chuyện như vậy chứ.
Bàn tay không có móng kia của Lý Hỏa Vượng đỡ lấy vai Bạch Linh Miểu: “Như vậy xem ra Lương Quốc cũng không ra gì cả.” Cậu cảm khái nói.
"Nhưng... Nhưng phía bên bọn muội rõ ràng không có loại chuyện này... Phía bên nhà bọn muội tốt đẹp lắm.” Bạch Linh Miểu nói với giọng yếu ớt.
Lý Hỏa Vượng mỉm cười, đương nhiên trong mắt Bạch Linh Miểu là như vậy, thế giới của tuyệt đại đa số bách tính quá nhỏ, nhỏ đến mức cả đời chỉ sống trong vòng hai mươi dặm, bọn họ ngu dốt và đơn thuần, hoàn toàn không có bất cứ khái niệm nào về những thứ ở những nơi khác.
Cậu cũng biết rằng việc dựa vào trải nghiệm của một mình mẹ tôn Bảo Lộc mà đánh giá toàn bộ Lương Quốc là có chút độc đoán, có lẽ chỉ là một ví dụ mà thôi.
Nhưng Lý Hỏa Vượng khi nghĩ chuyện gì đều sẽ luôn nghĩ về điều tồi tệ nhất, để có thể sinh sống trong thế giới này, cậu buộc phải chuẩn bị sẵn sàng.
Lý Hỏa Vượng khẽ ôm lấy Bạch Linh Miểu, vùi mũi vào chiếc cổ mịn màng của cô ấy và hít một hơi thật sâu: "Không sao, huynh không nói là không về, tai nghe không bằng mắt thấy, đợi đến Lương Quốc rồi, sau khi chúng ta nhìn thấy tình hình cụ thể rồi sẽ dự định sau.”
Nghe thấy lời này, Bạch Linh Miểu mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy suýt tưởng rằng Lý Hỏa Vượng sẽ không cùng mình về nhà nữa.
"Dậy thôi, hiện tại Tôn Bảo Lộc đã về nhà rồi, hơn nữa rượu cũng uống rồi, thịt cũng ăn rồi, chúng ta cũng phải đi tiếp thôi.” Lý Hỏa Vượng vỗ vỗ vào người của cô ấy và nói.
Mặc dù nơi này rất tốt, nhưng không cần thiết phải ở lại vùng đất Thanh Khâu vẫn ẩn chứa nguy hiểm này để nghỉ ngơi, đợi đến đích rồi có thể nghỉ ngơi cho đã.
Sau khi hai người ra khỏi lều thì phát hiện những người khác đều đã dậy rồi, sau bữa tiệc rượu đêm qua, rõ ràng những người khác đã thắt chặt mối quan hệ với những người Thanh Khâu kia, ngay cả ra sông đánh răng rửa mặt mà cũng khoác vai bá cổ.
Trong miệng bọn họ đang nói chuyện với nhau, nhưng rõ ràng bọn họ thậm chí còn không hiểu ngôn ngữ đó.
Không khí buổi sáng rất trong lành, sau khi đứng trước lều hít một hơi thật sâu, tinh thần Lý Hỏa Vượng cũng phấn chấn.
Nhìn mọi thứ sống động xung quanh, ngay cả tâm tình của cậu cũng trở nên tốt hơn một chút.
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tôn Bảo Lộc, cậu ấy tối hôm qua đã uống nhiều như vậy mà lại thức dậy từ sáng sớm, đang đuổi mấy con dê trong đàn dê của cậu ấy.
"Đệ làm cái gì vậy? Không cần thiết tặng bọn huynh dê nữa, sợ rằng bọn huynh về đến nơi rồi cũng không ăn hết những con dê này.” Lý Hỏa Vượng đi tới và nói với cậu ấy.
Sau khi về đến nhà, Tôn Bảo Lộc dường như trở nên vui vẻ hơn một chút, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ với Lý Hỏa Vượng: “Không sao, ăn không hết thì có thể bán đi, dê ở Thanh Khâu vận chuyển đến Lương Quốc đáng tiền lắm, coi như là quà cho huynh và Bạch sư muội.”
Tôn Bảo Lộc vừa nói xong liền phát hiện đối phương không để ý đến mình, ngược lại hai mắt thất thần, cơ thể lắc lư, trên mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
“Không hay rồi!” Lý Hỏa Vượng ngồi xổm xuống ôm chặt lấy đầu khiến Tôn Bảo Lộc giật mình.
"Bảo Lộc! Nhanh lên! Đi bảo Cao Trí Kiên lấy xiềng xích qua đây! Trói huynh lại! Lại tới rồi!" Lý Hỏa Vượng đau đớn hét lên.
Nghe thấy lời nói của Lý Hỏa Vượng, Tôn Bảo Lộc lập tức biết rằng Lý sư huynh lại phát bệnh rồi, vội vàng vứt cây roi lùa dê trên tay, lao về phía lều da bò ở phía xa.
Đợi đến lúc cậu ấy hổn hển dẫn theo một đám sư huynh đệ quay lại thì nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đã đứng ở đó ngửa cổ nhìn lên đỉnh đầu tự nói một mình: “Vương Vi, ta và ông không có gì để nói cả, ông đi đi.”
"Chuyện của ta, ta tự biết rõ, ông cũng đừng mong dùng cách kích tướng, chiêu này đã có người dùng qua với ta rồi, không có tác dụng đâu.”
Ngay khi những người khác không biết phải làm gì, Lý Hỏa Vượng đang độc thoại dường như biết rằng bọn họ đang ở bên cạnh. Hắn cố hết sức bình tĩnh nói: “Lấy xiềng xích đến chưa? Đừng lề mề nữa, mau trói ta lại, hiện tại ta sẽ cố gắng không động đậy.”
"Trói ta xong thì đi thu dọn hành lý đi, ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ tiếp tục xuất phát.”
Nghe thấy lệnh của Lý Hỏa Vượng, những người khác chợt bừng tỉnh, bắt đầu cùng nhau xông lên dùng xiềng xích trói chặt Lý Hỏa Vượng lại.
Nhìn thấy cậu bị xích lại, trải qua chuyện lần trước, những người khác cũng không dám khinh suất, nhanh chóng tránh ra xa một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận