Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 706: Bạch Linh Miểu

Lý Hỏa Vượng dùng đầu ngón tay mẫn cảm vuốt ve nét bút, hắn tìm phương án giải quyết từng mục.

"Đầu tiên là thay mắt cho Bạch Linh Miểu, mắt của nàng càng lúc càng kém, chuyện này không kéo dài được. Liễu Tông Nguyên nói trong Thượng Kinh Giam Thiên Tư có, vậy mình phải đi xem thử.”

“Hơn nữa mình làm nhiều việc trong Giam Thiên Tư, kiếm được khá nhiều, trừ lúc trước vì giết Tâm Si mà hối lộ Xa Đao Nhân Hồng Đại ra, còn lại đều chứa trong hồ lô hầu như không dùng, vừa lúc có thể thừa dịp cơ hội này đổi hết.”

“Còn vấn đề tuổi thọ của nàng ngắn, không biết Dương Thọ Đan có tác dụng gì với nàng không.”

“Mà nhắc Bạch Linh Miểu thì nàng đi đâu rồi, cả buổi tối đều không nhìn thấy?"

"Lý Tuế, nương của ngươi đâu?”

“Đi căn nhà trên tường treo nhiều tấm gỗ đen rồi.”

Nghe lời này, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng hơi buồn bã, hắn không hỏi nữa, Bạch Linh Miểu đã đi từ đường.

"Không có gì, trễ như thế, ngươi cũng đi ngủ đi."

Nghe lời của Lý Hỏa Vượng, Lý Tuế gật đầu, xoay người rời khỏi phòng ở.

Lý Tuế mặc áo tơi, đội mũ lại đến đại viện Bạch gia, đi hướng chuồng ngựa, nó tạm thời ở đó.

Nơi đó trừ một ít ngựa kéo xa thì không có bao nhiêu ngựa, rất trống trải.

Lý Tuế vào chuồng ngựa nằm ở tận cùng bên trong, một lớp cỏ cro khô dày đã phủ kín nơi đó.

Lý Tuế vùi mình vào đống cỏ khô, vừa lòng giãn người ra, thân thể dữ tợn cuộn lại thành hình tròn.

Yên lặng một lúc thì Lý Tuế lại lần nữa chui ra, nghiêng đầu nhìn hướng từ đường, nhấc cái chân ngược khớp đi qua.

Lý Tuế đến từ đường rất nhanh, cửa ngầm trên tường không đóng, nó ngẫm nghĩ rồi cúi người đi vào trong.

Khi thấy đại đường Bạch Liên Giáo rộng lớn, Lý Tuế ở trong hoàn cảnh xa lạ rất tò mò, thường ngửi cờ treo trên trần nhà, hoặc dùng móng vuốt xẹt qua tranh trên tường.

Lý Tuế dạo qua một vòng rồi ngừng lại, nhìn hướng cửa hông trên tường, nơi đó có mùi quen thuộc.

Lý Tuế do dự một lúc, cuối cùng đi vào, bên trong rất tối, nhưng mùi càng nồng, đó là mùi của nương.

Lý Tuế nhanh chóng men theo mùi, nghe tiếng nức nở, dường như nương đang khóc.

"Chúng ta sớm chiều ở chung lâu như vậy, ta biết tình cảm của Lý sư huynh đối với ta, ta cũng không muốn khiến hắn đau lòng, nhưng mà ...”

“Nhưng ta thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, hễ ta ở cùng huynh ấy, mỗi ngày buổi tối chỉ cần khép mắt lại, phụ mẫu của ta đều sẽ báo mộng, bọn họ ở trong mộng chửi rủa ta, mắng ta quên ơn phụ nghĩa, mắng ta vô tâm vô phế, ta sống quá mệt mỏi.”

"Chẳng lẽ ta thật sự phải rời xa Lý sư huynh sao? Nhưng ta không nỡ.”

“Cứ giãy giụa giữa hai bên khiến ta chỉ muốn chết cho rồi, nhưng bởi vì Tiên gia mà ta muốn chết cũng không được.”

“Vô Sinh Lão Mẫu, hiện tại vô luận ta làm cái gì đều là sai, ngươi nói ta nên làm thế nào cho phải?"

Nơi phát ra mùi chợt ngừng tiếng nói chuyện, Lý Tuế ngẫm nghĩ, đang định tới gần thì bị một bóng dáng màu đỏ chắn ở trước mặt.

"Nương?" Lý Tuế nhẹ giọng nói với Nhị Thần ở trước mặt: "Nương, trễ như thế, ngươi còn chưa đi ngủ sao? Phụ thân đều kêu ta đi ngủ."

Nhị Thần vươn ra tay phải trắng bệch mọc móng tay dài bén nắm lấy chân phải đằng trước lộ ra xương trắng, mọc xúc tu màu đen của Lý Tuế, chậm rãi đi dọc theo đường hầm mờ tối.

Khi Lý Tuế bị Nhị Thần dắt qua một cửa ngầm, nó thấy một cô gái mặc đồ trắng yếu đuối quỳ trước hoa sen, đó một nương khác.

Bạch Linh Miểu trong tay cầm ba nén nhang, trong mắt mang theo nước mắt ngửa đầu nhìn sen song sinh trên vách tường:

“Vô Sinh Lão Mẫu, nếu ngươi thật sự giống như trong sách ghi lại, vậy ngươi thật sự tồn tại chứ? Thật sự làm gì cũng được?”

“Nhưng nếu ngươi thật sự tồn tại, người Bạch gia tín ngưỡng ngươi, tại sao lúc bọn họ bị Lý sư huynh giết chết thì ngươi không hiển linh đi cứu bọn họ?”

Lý Tuế cứ như vậy đứng ở đây, nghe nương của mình quỳ ở đó nói chuyện.

Mãi khi Lý Tuế hơi buồn ngủ mới thấy nương với đôi mắt đỏ đứng lên, cung kính vái ba lần hướng sen song sinh trên tường.

“Vô Sinh Lão Mẫu, nếu ngươi thật sự đại từ đại bi như trong sách viết, van cầu ngươi giúp ta thoát khỏi khốn cảnh này.”

“Nếu ngài có thể thực hiện cầu nguyện của tiểu nữ tử, Bạch Linh Miểu nhất định sẽ đúc tượng cho ngài, cả đời cả kiếp thành kính thờ Bạch Liên Giáo, cả đời hầu hạ ngài."

Bạch Linh Miểu ngẩng đầu lên, lại nhìn hướng sen song sinh trên tường, nhưng bức tường không có biến đổi gì.

Điều này dường như sớm đã là định sẵn, nhưng trên mặt Bạch Linh Miểu tràn đầy thất vọng.

Khi Bạch Linh Miểu mất hồn mất vía xoay người lại, liền trông thấy Lý Tuế cùng Nhị Thần đứng ở nơi đó.

Bạch Linh Miểu không có phản ứng gì, lau nước mắt vương trên mi, đi ra ngoài.

Bạch Linh Miểu đi đằng trước, Nhị Thần dắt Lý Tuế lặng lẽ theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận