Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 275: Đại Tôn (1)

Lý Hỏa Vượng rõ ràng cảm giác được Thôi Tiên Cô đã hoàn toàn thay đổi, có cái gì chiếm thân thể của bà.
“Sao cảm giác giống trò của Khiêu Đại Thần? Khiêu Đại Thần chiêu Tiên gia, còn Vấn Mễ đến cái gì?” Lý Hỏa Vượng cảnh giác đứng xa một chút.
“Dưới đài là ai? Hỏi ... chuyện gì? Ực!”
Một giọng nam già nua phát ra từ miệng của Thôi Tiên Cô, trong âm thanh mang theo rõ ràng làn điệu kịch.
Lý Hỏa Vượng vốn muốn hỏi thiếu ngũ tạng, nhưng ngẫm nghĩ lại bỏ, nếu thật sự không có ngũ tạng thì chính mình sớm đã chết rồi.
Tuy rằng không biết Đan Dương Tử dùng biện pháp gì giúp chính mình tìm về ngũ tạng, nhưng đó là chuyện sau này nghĩ tiếp, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là tìm về ngũ tạng đã thiếu.
"Có biện pháp gì bổ sung lại ngũ hành bị thiếu của ta không?”
“Hả? Dưới đài! Là ai? Ực! Báo! Tên!”
Thôi Tiên Cô hít sâu một hơi, khói trắng bốc lên từ cây nhang bị bà hút vào lỗ mũi.
"Lý Hỏa Vượng. Ngươi là ai? Lại hoặc nên nói ... Là cái gì?" Lý Hỏa Vượng cảnh giác vừa hỏi xong theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm,
"Hừ! Ta là! Kim Khuyết! Cửu Khung Ngự Lịch! Hàm Chân Khung Cao Xá Tội Đại Thiên Tôn! Tâm Tố! Nho nhỏ! Buồn cười! Buồn cười! Ực!”
Lý Hỏa Vượng con ngươi co rút, đối phương nhìn ra chính mình là Tâm Tố!
“Đừng sợ! Đừng sợ! Ta ha ha ha! Ực!” Tiếng cười của đối phương khiến trong phòng thổi gió u ám.
Keng!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, sát khí dày đặc lan tràn trong phòng, nhanh chóng xua tan gió tà trong phòng, những nén nhang trong đỉnh màu đen cũng dập tắt ngay.
Lý Hỏa Vượng làm ra động tĩnh này làm Thôi Tiên Cô sợ quá tỉnh táo lại.
“Ôi, làm sao vậy? Ngươi không phải đang Vấn Mễ sao? Sao bỗng chống đối?” Giọng của Thôi Tiên Cô hoảng loạn, giống như thật sự không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Lý Hỏa Vượng chuẩn bị chém qua bỗng khựng lại, mặt lúc đen lúc trắng nhìn Thôi Mễ Bà tỏ vẻ hoang mang.
Không biết bà ta giả vờ hay thật sự, lẽ ra nếu bọn họ có hứng thú với Tâm Tố như cậu thì không nên có biểu hiện như vậy.
“Ngươi có hỏi hay không? Không hỏi thì ta đi đây.”
Thôi Mễ Bà nói xong định xách giỏ lên rời đi.
Thấy tình cảnh này, Lý Hỏa Vượng ngược lại không muốn khiến bà ta đi, cậu kéo ghế gỗ qua, ngồi chễm chệ nói:
"Ta muốn hỏi tiếp, ngươi gọi Thiên Tôn gì đó tới đi.”
Thôi Mễ Bà do dự một lúc, cuối cùng đặt giỏ xuống, lại đốt nhang.
Trình tự giống như vừa rồi, giọng nam lại xuất hiện.
Khi biết Lý Hỏa Vượng thiếu ngũ hành thì kẻ này đưa ra một biện pháp vô cùng kỳ lạ:
“Thay tên đổi họ! Thiếu ngũ hành! Bổ ngũ hành!"
Nói xong lời này, hắn tùy tay vốc nắm gạo trong giỏ ném xuống đất bên dưới Lý Hỏa Vượng.
Ba chữ Kim Tảo Mộc xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Sửa tên?
Lý Hỏa Vượng nhìn tên mới của mình ở dưới đất, không hiểu gì cả, trong tên có ngũ hành là có thể bổ ngũ hành? Đừng nói là tên này lừa mình nhé?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng quyết định thăm dò năng lực của thứ này.
Lý Hỏa Vượng lại hỏi Thôi Mễ Bà uống rượu uống trà ở trước mặt mình:
"Đa tạ giải thích nghi hoặc, trong lòng ta còn một thắc mắc có thể giải đáp không?”
“Hỏi!”
"Tại sao ngày gần đây mọi sự vật trên cõi đời không phân hủy?"
Nếu thứ không biết lai lịch này có thể trả lời thì Lý Hỏa Vượng sẽ sửa tên này.
Thối rữa biến mất khẳng định liên quan cái chết của sư thái, Lý Hỏa Vượng luôn canh cánh trong lòng về sư thái, muốn biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
“Bồ Tát từ bi! Thương cho chúng sinh chịu khổ mục rữa.”
“Đồ lừa đảo, lộ rồi phải không! Căn bản không có Bồ Tát, Phật Tổ gì cả! Trên Thiên Ngoại Thiên chỉ có những thứ đó ... Những thứ đó ...”
Trong mắt dần dần lộ ra hoảng sợ, Lý Hỏa Vượng không nói được nữa, cậu không biết làm sao miêu tả mấy thứ đó.
Từ khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại luôn cố ý tránh né không suy nghĩ.
Lý Hỏa Vượng cho rằng chính mình chỉ cần không suy nghĩ là có thể giả vờ vài thứ kia không tồn tại, những thứ cường đại hơn phàm nhân nhiều, chỉ cần chúng nó muốn là có thể dễ dàng giết chết tất cả mọi người!
Khi lại lần nữa nhớ tới chúng nó thì Lý Hỏa Vượng không thể phớt lờ nữa, biểu cảm trở nên thống khổ, hô hấp dồn dập, một số âm thanh không nghe rõ vang bên tai cậu.
"Sư huynh! Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa!” Tiếng gọi sốt ruột của Bạch Linh Miểu kéo lại ý thức của Lý Hỏa Vượng.
Nhìn khuôn mặt tinh trí đầy lo âu, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi gật đầu:
“Đúng vậy, ta không suy nghĩ, không nghĩ nữa.”
“Đúng, mặc kệ thứ đó rốt cuộc là cái gì, mặc bà ta nói là thật hay giả, dù sao thế giới này đã phát điên, ta không làm được cái gì, ta chỉ cần an tâm sống cuộc đời của mình là được.”
Có Bạch Linh Miểu và tự mình an ủi, Lý Hỏa Vượng dần bình ổn, ném những thứ không nên nghĩ ra sau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận