Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 715: Chính sự

Lúc đi ngang qua đám ăn mày, hắn tiện tay ném cho bọn họ một nắm bạc vụn, sau đó lại quay sang hành lễ với một thiếu nữ khác.
Người cợt nhả như vậy hiển nhiên sẽ không nhận được sắc mặt tốt, nhưng khi bị người khác từ chối hắn cũng không hề tức giận, chỉ tiếp tục chào hỏi thiếu nữ khác.
Nhìn bóng lưng của hắn, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút rồi trực tiếp lớn giọng nhắc nhở: "Con mèo trong lòng ngươi là giả, là ba khối phỉ thúy vỡ ghép lại mà thành."
"Ồ?!" Thiếu niên lang ôm con mèo ngọc trong tay kinh ngạc xoay người lại: "Vị huynh đài này, ngươi có nhìn nhầm không? Vị chưởng quầy cửa hàng kia cũng nói thứ này giá trị năm ngàn lượng."
"Đó là cùng phe phái với nhau, ngươi bị lừa rồi, dưới chân trái của mèo ngọc có ba vết dựng thẳng, hai vết ngang."
"Mèo của ngươi có vết này, người khác vừa sờ sẽ biết cần báo cho ngươi giá năm ngàn lượng, nhưng cho dù ngươi bán cho hắn với giá hai ngàn lượng, hắn cũng không muốn."
"Ồ?! Thật sao?"
Chờ thiếu niên kinh ngạc ôm con mèo ngọc của mình đi về phía cửa hàng bán ngọc kia, Lý Hỏa Vượng kéo tay Bạch Linh Miểu đi tới phía trước: "Đi thôi, có lẽ sẽ có đánh nhau một hồi."
Đi được một khoảng thì Bạch Linh Miểu kinh ngạc nhìn Lý Hỏa Vượng: "Lý sư huynh, ngay cả mèo ngọc của hắn huynh còn chưa xem, sao lại biết nó là giả?"
Lý Hỏa Vượng không trả lời vấn đề này, thật ra mánh khóe bịp người này đều giống nhau. Loại mưu mô bịp bợm này, chỉ cần là Tọa Vong Đạo sẽ tự biết cách.
Chỉ cần một trong số Tọa Vong Đạo lưu lại dấu vết, cho dù bọn họ không thông đồng, khi đụng trúng Tọa Vong Đạo khác thì bọn họ có thể thông qua dấu vết nhắc nhở để lừa gạt.
Một người nói có thể nghi là lừa đảo, nhưng nếu tất cả mọi người mình gặp đều nói lời nói dối như thế, cho dù là người kiên định cũng sẽ bắt đầu dao động, nghi ngờ chính mình.
Cũng giống như trước kia, Tọa Vong Đạo này rõ ràng không hề tiếp xúc nhưng đều ăn ý trăm miệng một lời nói mình là Hồng Trung, cũng là phương thức tương tự.
Chỉ là không ngờ lừa một hồi, chính mình lại thật sự biến thành Hồng Trung.
Chút nhạc đệm vừa trải qua này, hai người cũng không để trong lòng.
Sau đó Bạch Linh Miểu chơi rất tận hứng, thậm chí còn uống chút rượu trắng.
Chơi tới tận khi từng chiếc đèn lồng trên đường tắt đi, lúc này cấp Tai Nạn mới cõng Bạch Linh Miểu có chút ngà ngà say trở về nhà.
Đầu Bạch Linh Miểu lệch qua một bên, hai con mắt hít lại, đầu ngón tay xanh nhạt không ngừng vẽ thành vòng tròn trên lưng Bạch Linh Miểu.
"Lý sư huynh, lễ thượng tị chơi thật là vui, thật sự muốn mỗi ngày đều được trải qua lễ thượng tị ... ".
"Ừ, sau này mỗi ngày đều là lễ thượng tị." Lý Hỏa Vượng hùa theo.
Đi một hồi thì Lý Hỏa Vượng cảm thấy lưng mình có hơi ướt, sau lưng truyền tới âm thanh nghẹn ngào.
Theo thời gian thì tiếng nghẹn ngào biến thành tiếng khóc, Bạch Linh Miểu tựa hồ muốn dùng tay bụm lại, nhưng tiếng khóc của cô ngày càng lớn hơn.
Đến cuối cùng nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt như một đứa bé, cô dựa vào lưng Lý Hỏa Vượng gào khóc thật to.
Hai tay Bạch Linh Miểu dồn hết sức lực của mình mà điên cuồng cào lên lưng Lý Hỏa Vượng.
...
Tuy đêm qua dạo chơi với Bạch Linh Miểu tới tận khuya, thế nhưng trời vừa sáng Lý Hỏa Vượng đã dậy.
Hắn không trực tiếp rời đi mà hít sâu một hơi, đưa ngón tay khều vào trong mắt trái của mình.
Theo hắn dùng lực thì mắt trái mang theo máu bị móc ra.
"Đợi muội ấy tỉnh lại, nói với muội ấy là ta đi tìm cách giải quyết con mắt giúp muội ấy."
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đặt nhãn cầu trong tay vào tay Nhị Thần.
Thấy muội ấy vì gật đầu mà đong đưa tấm khăn voan đỏ đội đầu, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng ôm cô một chút, cầm lấy hai thanh kiếm ở trên bàn xoay người rời đi.
Dậy khá sớm, một ít đèn lồng ở trên đường mới vừa được gỡ xuống, không ít người ngáp dài ngáp ngắn, hiển nhiên đêm qua cũng dạo chơi tới tận khuya.
Lý Hỏa Vượng mua một cái bánh bao măng tây làm bữa sáng, vừa ăn vừa đi tới Giam Thiên Tư.
Chờ hắn ăn xong thì cũng tới mục tiêu đã định, Lý Hỏa Vượng xoa mở dính trên tay vào người con sư tử đá, nhấc chân tiến vào nha môn.
Giữ cửa hôm nay là Mặc Gia, Tư Mã Lam có một con chim đen ở trên vai, hắn cảm thấy rất bất ngờ với sự xuất hiện của Lý Hỏa Vượng.
"Nhĩ Cửu, không ngờ ngươi vẫn còn sống. Lâu rồi ngươi không xuất hiện, ta còn tưởng ngươi đã bị Tọa Vong Đạo giết chết rồi." Con chim đen trên vai Tư Mã Lam nói với Lý Hỏa Vượng.
"Có lẽ mạng của ta vẫn chưa tới đường cùng, nhặt về được một cái mạng, từ lần gặp mặt trước đến giờ, Tư Mã huynh vẫn khỏe chứ?" Lý Hỏa Vượng chắp tay.
Đã gặp vài lần, Tư Mã Lam của Mặc Gia cũng coi như có chút giao tình với Lý Hỏa Vượng.
Ngẫu nhiên nói chuyện vài câu, mắng Tọa Vong Đạo vài câu, Lý Hỏa Vượng bắt đầu nói chính sự với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận