Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 154: Ba Hủy lại đến

Với hơi thở của Ba Hủy, đau đớn thể xác hay tinh thần của Lý Hỏa Vượng dần biến đổi, hình thành một loại vật chất khác.
Giây sau, hơi thở tuyệt vọng cực kỳ hoảng sợ khuếch tán từ người Lý Hỏa Vượng, lực lượng này tuyệt đối không thuộc về phàm giới.
Giống như có áp suất không khí cực mạnh, mọi thứ quanh Lý Hỏa Vượng đều theo một tiếng ken két lần lượt gấp khúc ngã hướng bên kia.
Tay phải của Lý Hỏa Vượng nâng lên hai cái dùi quấn ruột mình vạch nhẹ một cái.
Không gian giống như xé rách, lá trúc và tất cả sinh vật ở bên trong lần lượt bị chém thành hai nửa.
Trong đó, từ đầu cô bé nát một nửa bò ra một số người tí hon nhỏ cỡ đầu ngón tay, chúng nó có khuôn mặt giống hệt cô bé.
Mấy thứ này đang định chạy trốn, nhưng chưa chạy được vài bước thì lần lượt ngã xuống đất chết bất đắc kỳ tử.
Tuy rằng Tịch Nguyệt Thập Bát không có ở trong đó, Lý Hỏa Vượng lúc này ngũ quan hoàn toàn co rúm lại với nhau rõ ràng cảm giác được vị trí của nó.
Nó đang trốn về phía đông, nó sợ, năm cái đầu đều sợ. Lý Hỏa Vượng giờ phút này thậm chí có thể cảm thụ được ý nghĩ trong lòng nó.
Nghe đôi mắt đỏ kia phát ra tiếng hét hoảng sợ, Lý Hỏa Vượng nở nụ cười, lại nâng dùi dài đâm mạnh vào bụng của mình.
Trong phút chốc, lấy Lý Hỏa Vượng làm bán kính, mọi thứ cùng chia sẻ đau đớn tột độ, dù là lá trúc hay cục đá ở dưới đất cũng giống như vậy.
Bộ dạng của chúng nó càng lúc càng vặn vẹo dị dạng, càng lúc càng khủng bố, chúng nó thậm chí bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng hét thảm cực kỳ tuyệt vọng.
Trong số chúng nó tự nhiên cũng bao gồm Tịch Nguyệt Thập Bát ở phương xa.
Thật ra Tịch Nguyệt Thập Bát không có khí quan để cảm nhận đau đớn, nhưng hiện tại nó cũng bị Lý Hỏa Vượng ban cho năng lực cảm giác đau.
Giây phút này, cảm giác duy nhất của nó là vô cùng hối hận, tại sao nó đi đắc tội người này.
Nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc này, nó đã bị cảm giác đau mãnh liệt nhấn chìm, tuyệt vọng tự sát với tốc độ nhanh nhất.
Khi tất cả đều kết thúc, Lý Hỏa Vượng lảo đảo chậm rãi ngã sang bên phải.
Giờ phút này từ đầu tới chân đều đau, nhưng Lý Hỏa Vượng nở nụ cười, cậu không biết tại sao làm như vậy, nhưng cậu thật sự cười.
“Bị thương nặng như vậy chắc ta sẽ chết chứ? Ha ha ha!"
Lý Hỏa Vượng cảm giác nội tạng rơi ra từ lỗ thủng ở bụng, cậu không có hành động nhét vào trong.
“Chết cũng tốt, chết rồi sẽ không đau nữa! Ta mệt quá, nhưng tại sao cố tình chọn ta? Thật ra ... ta không muốn chết ... ta cũng muốn giống như người khác cảm thụ được ... Vui vẻ ... ".
Lý Hỏa Vượng sắp chết đầu óc choáng váng, nghĩ chuyện gì đều chậm một nhịp.
Ngũ quan nhăn nhúm lại với nhau bắt đầu giãn ra, giống như sắp trở lại vị trí cũ.
Khoảnh khắc trở lại vị trí cũ, Lý Hỏa Vượng giống như cảm giác được Ba Hủy ở trên trời liếc nhìn mình.
Giây tiếp theo, trước mắt Lý Hỏa Vượng tối sầm, cái gì đều không biết.
Không biết qua bao lâu, Lý Hỏa Vượng mơ màng nghe thấy tiếng trống, cũng nghe thấy tiếng bước chân, thậm chí nghe thấy tiếng thét độc quyền của y tá, những âm thanh này khiến cậu cảm thấy rất phiền.
“Ồn quá! Yên lặng chút đi!”
Lý Hỏa Vượng mở bừng mắt ra, không biết đã là lúc nào rồi.
Lý Hỏa Vượng thẫn thờ nhìn xe đẩy đặt bình ở trước mặt, nhìn một lúc lâu cậu mới phản ứng lại, chính mình không chết, mà là đang ở trong ảo giác.
Nhìn thiết bị máy móc kêu tít tít ở bốn phía, Lý Hỏa Vượng hiểu được đây là phòng ICU.
Chính mình không chết, vui vẻ không? Lý Hỏa Vượng không cảm thấy vui lắm, ngược lại hơi tiếc nuối.
"Tại sao ta còn chưa chết?" Lý Hỏa Vượng suy tư vấn đề này.
Chợt vang lên tiếng rống:
“Bác sĩ, bệnh nhân giường số mười hai đã tỉnh!”
Lý Hỏa Vượng phớt lờ giọng nói vui vẻ của y tá, lặng lẽ tính toán tình huống của mình ở bên hiện thực.
Nghe tiếng cửa phòng mở, Lý Hỏa Vượng chậm rãi khép mắt lại, hoàn toàn phong ấn cảm giác với bên ngoài, yên lặng chờ đợi ảo giác lần này trôi qua.
Lý Hỏa Vượng bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc, là bác sĩ chủ trị của mình trong bệnh viện tâm thần, Lý Tương Quốc.
“Tiểu Lý, tôi biết cậu tỉnh, mở mắt ra nào, chúng ta tâm sự được không?”
Lý Hỏa Vượng không dao động, bây giờ cậu không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với nơi này.
“Dương Na có bạn trai mới.”
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy bác sĩ khoanh tay trước ngực, nở nụ cười gian kế thành công nhìn mình.
Lý Hỏa Vượng siết chặt tay đang định đập nát khuôn mặt tươi cười kia thì phát hiện tay phải bị còng tay gắn vào giường bệnh.
“Đừng kích động vậy chứ, Dương Na không có bạn trai mới. Thấy chưa? Gặp chuyện quan trọng cậu vẫn có phản ứng, tại sao phải mâu thuẫn như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận