Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 672: Tu chân

Lý Hỏa Vượng do dự một chút rồi buông công pháp xuống:
“Xem ra muốn tu chân phải tìm Tâm Tố khác, cho người đó luyện thử.”
Giống như biện pháp thoát khỏi sát khí lúc trước vậy, tìm người làm chuột trắng nhỏ, biện pháp đơn giản nhất này lập tức nhảy ra khỏi óc của Lý Hỏa Vượng.
“Tìm ai đây?”
Lý Hỏa Vượng lục tìm trong ký ức, bỗng nhiên hắn mắt sáng lên, hình như Bắc Phong luôn muốn cho hắn lấy thứ này, có lẽ nên để Bắc Phong luyện thử.
Tuy Bắc Phong dùng Tọa Vong Đạo tu giả, miễn trừ ảo giác chuyển đổi, nhưng trong người Tâm Tố có tiên thiên nhất khí mạnh như vậy, Lý Hỏa Vượng không tin tên này không động tâm.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng gác lại buồn rầu, xoay người đánh mạt chược với hai mẹ chồng nàng dâu.
Chờ khi Lý Hỏa Vượng tìm được Bắc Phong trong kỹ viện thì đã qua vài ngày. Bắc Phong đang nằm trong bồn tắm rải đầy cánh hoa màu đỏ, cười khúc khích từ dưới nước nâng lên chân trái trắng như ngọc.
“Ôi, lão đại Hồng Trung cư nhiên đến tìm ta, thật là tam sinh may mắn, rạng rỡ nhà ngói.”
“Muốn công pháp tu chân không?”
Khi Lý Hỏa Vượng mở ra tờ giấy, mắt Bắc Phong sáng rực đứng lên khỏi bồn tắm, hạt nước rào rào chảy xuống.
"Ta biết ngay ngươi có, ngày xưa ngươi còn lừa ta nói không có! Ngươi xấu lắm!”
Từ khi Bắc Phong đi vào thân thể của kỹ nữ đứng đầu của kỹ viện này thì ngữ khí mang theo chút phong trần.
Nhưng khi Bắc Phong vươn tay đón lấy, trên mặt lộ ra một chút chần chừ:
“Sao ngươi tốt bụng vậy? Chắc không phải lại muốn lừa ta chứ? Ta sẽ không mắc mưu của ngươi nữa đâu.”
“Không cần thì thôi.” Lý Hỏa Vượng lập tức lấy về công pháp này, xoay người định đi.
“Ôi ôi, đừng đi, ta có bảo không lấy đâu!” Bắc Phong vươn ra bàn tay sơn móng đỏ nhận lấy: “Thôi, vì công pháp tu chân này, dù cho ngươi lừa ta thêm lần nữa ta cũng chấp nhận.”
Thân thể ngọc ngà mang theo hạt nước bọc một lớp áo mỏng gần như trong suốt, hai chân giao nhau ngồi xếp bằng trên giường màu đỏ.
Lý Hỏa Vượng cau mày đứng yên tại chỗ, dường như đang chờ đợi cái gì.
Ngay sau đó, mọi thứ xung quanh bắt đầu bay lên, gối màu hồng xoay quanh Bắc Phong, mới đầu chỉ là gối, nhưng tùy theo xoay tròn, gối rất nhanh liền biến thành gạch màu xanh.
Bắc Phong kinh ngạc mở mắt ra: “Lão đại Hồng Trung, thứ này thật sự hữu dụng”.
Nhưng trước mặt Bắc Phong không có ai, dường như Lý Hỏa Vượng đã sớm rời đi.
Bắc Phong đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó nâng công pháp tu chân nhảy ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nâng lên lộ ra một chút đắc ý.
Một tháng sau, Bắc Phong thay khuôn mặt người già, ăn mặc tiên phong đạo cốt ngồi xếp bằng trong một căn hầm, hiền từ nhìn người đàn ông trước mắt.
"Đồ nhi, nếu ngươi đã là Tâm Tố, nay vi sư dạy gần hết cho ngươi rồi, hôm nay vi sư tặng ngươi một công pháp cuối cùng, công pháp tu chân!”
“Luyện xong công pháp này thì dời núi lấp biển chỉ trong một ý niệm của ngươi, hơn nữa còn có thể khiến ngươi miễn trừ ảo giác quấy nhiễu!"
Người đàn ông nghe lời này thì cực kỳ kích động, lập tức quỳ xuống dập đầu liên tục với ông già trước mặt mình.
Ông già này đúng là phụ mẫu tái sinh của gã, đối xử với gã quá tốt, chẳng những cứu gã từ tay đám ác ôn, còn dạy cho gã công pháp lợi hại như vậy.
Thấy Tâm Tố bắt đầu ngồi xếp bằng nhắm mắt, Bắc Phong híp mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Lão đại Hồng Trung, ngươi kêu ta thử thì ta sẽ thử sao? Ngươi nghĩ ta ngốc à?”
"Ta đương nhiên phải tìm một Tâm Tố thử nghiệm, còn ngươi tính nôn nóng có khi nào vội vã luyện gặp chuyện gì hay không thì ta không cần biết, ha ha ha ha ha ha!”
Tùy theo Tâm Tố này hít vào thở ra, không gian bốn phía bắt đầu vặn vẹo, hình như mọi thứ xung quanh đều phải bị gã hút vào.
Mọi thứ trong sơn động biến hóa theo gã, một số hình ảnh trong suốt vụt qua, hầm đôi khi biến thành phòng kết hôn, đôi khi lại biến thành nhà tù.
Khi mặt đất dưới thân người đàn ông đều lõm xuống, gã mở bừng mắt ra, vô cùng rung động nhìn mọi thứ xung quanh: "Sư phụ! Công pháp này thật sự hữu dụng!"
“Đừng ngừng lại, luyện tiếp đi, luyện tiếp!”
Lý Hỏa Vượng núp ở gần đó trông thấy cảnh này thì hai nắm tay dần siết chặt.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, Lý Hỏa Vượng quá rành cái tính của Bắc Phong, nên đương nhiên phải đề phòng, nhưng hắn chỉ cần chuột trắng nhỏ thử công pháp, là con chuột nào đều được.
Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh chờ thật lâu, chờ khi công pháp tu chân của người kia đã thành công nhỏ mới chậm rãi ra cửa hang.
Bộ dạng của Lý Hỏa Vượng lúc này trông rất đáng sợ, xúc tu màu đen của Lý Tuế dọc theo gân mạch đã che kín toàn thân của hắn cách da dẻ, có thể rõ ràng nhìn thấy xúc tu đang không ngừng mấp máy nhô lên.
Lý Hỏa Vượng tìm một chỗ yên lặng trong rừng, chậm rãi ngồi xếp bằng, khép mắt lại nắm chặt song quyền, dựa theo nội dung công pháp, thu lại tia sáng trong hai mắt tập trung vào chính giữa chân mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận