Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 484: Bói toán (1)

Vừa thấy việc buôn bán, người bán hàng rong lập tức phấn chấn tinh thần: “Ta là người bán thức ăn đương nhiên là đồ ăn rồi, tạo nhi cao, viên bột lọc, cháo đường sữa gì, ta đây đều bán cả.”
- Giải thích, "tạo nhi cao" là một loại đồ ăn như thạch mà thời cổ đại hay ăn để giải khát vào mùa hè. Hết giải thích.
Sau khi Lý Hỏa Vượng mua hơn một nửa số đồ ăn khác nhau trong chiếc giỏ trên đòn gánh của hắn, cậu lại lần nữa hỏi, sau khi do dự một hồi, đối phương cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Sau khi lén la lén lút nhìn về phía khu rừng xung quanh mấy cái, hắn áp sát bên người Lý Hỏa Vượng, nhỏ giọng nói: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói lung tung ở bên ngoài đấy, nghe nói Thương Thủy Huyện phía trước có ma quỷ lộng hành.”
“Ma quỷ lộng hành?” Lý Hỏa Vượng kinh ngạc sửng sốt, cậu thật sự không ngờ mình lại có thể nghe được lời này từ trong miệng người khác.
"Đúng vậy, mấy ngày trước không phải là lễ cô hồn rằm tháng bảy sao? Ai dà, kết quả Diêm Vương gia quên đóng quỷ môn quan rồi, thứ trong địa phủ kia, đều chạy ra ngoài rồi.”
Nghe những lời ma quỷ mà đối phương nói, Lý Hỏa Vượng không tin lấy nửa chữ, tên tiểu tử này còn có thể biết Diêm Vương gia quên đóng quỷ môn quan, vậy mà vẫn ở đây làm người bán rong thì cũng có phần phí tài năng rồi.
"Ngươi chỉ cần nói rốt cuộc Thương Thủy Huyện phía trước đã xảy ra chuyện gì, đừng thêm mắm thêm muối.”
Nghe thấy Lý Hỏa Vương không tin, trên mặt người bán hàng rong lập tức lộ ra chút ngượng ngùng.
“Chuyện đó ta cũng chỉ nghe người ra trong thôn nói, nghe nói con quỷ đó muốn đầu thai, vì vậy đã bắt trộm không ít trẻ em chưa đầy một tuổi, còn có, vì đã ngột ngạt bứt rứt trong địa phủ lâu ngày rồi nên cũng đến làm hại các khuê nữ mới lớn.”
"Nói cách khác, ở Thương Thủy Huyện đã mất trẻ em, còn có không ít nữ nhân bị người khác làm ô uế, đúng không?”
"Ờ, đúng đúng đúng! Người làm đạo sĩ thật lợi, câu nói đó có thể khái quát được mấy câu của ta.”
Lý Hỏa Vượng nhíu mày, bị người khác cướp con, phụ nữ còn bị làm nhục, nếu thật sự chỉ là chút chuyện này, vậy huyện lệnh địa phương nên phái bổ đầu đi bắt người chứ không phải thông báo cho Giam Thiên Tư. Trong đó chắc chắn có thứ gì đó, là thứ mà người bán hàng trong này không biết.
Lý Hỏa Vượng vung roi trong tay đánh vào mông ngựa, xe ngựa lập tức chạy.
Ngay trước khi cổng thành đóng lại, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng đến được Thương Thủy Huyện, những người gác cổng nhìn thấy yêu bài Giam Thiên Tư mà Lý Hỏa Vượng lấy ra, vội vàng gọi một bổ đầu tới đưa Lý Hỏa Vượng đến phủ tri huyện.
“Lộp cộp, lộp cộp...” Tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo thỉnh thoảng vang bên người Lý Hỏa Vượng.
Nhìn thấy một người thanh niên vạm vỡ cầm lấy một cây đuốc từ bên cạnh xe ngựa, vội vã đi qua, Lý Hỏa Vượng hỏi người bổ đầu đang gắt ngựa phía trước: “Những người này là ai?”
Tên bổ đầu kia chắp hai tay lại: “Bẩm đại nhân, những người này đều là người canh đêm mà tri huyện đại nhân tuyển ra từ trong huyện. Hiện tại, Thương Thủy Huyện lòng người lo sợ, đã có lệnh giới nghiêm, ai dám lảng vảng bên ngoài, lập tức bắt lại.”
Lý Hỏa Vượng hiểu và gật gật đầu, không nói gì nữa.
"Grừ..." Môi trường xa lạ dường như khiến Màn Thầu cảm thấy bất an, nó liên tục ủi chiếc mũi to đen của mình vào trong lòng Lý Hỏa Vượng.
Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng vẫn không ngừng quét nhìn con phố vắng vẻ đó, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Chẳng mấy chốc, Lý Hỏa Vượng đã đến nha môn của Thương Thủy Huyện, tri huyện rõ ràng đã biết Lý Hỏa Vượng sắp đến, dẫn theo một nhóm người đợi ở cổng bên cạnh hai con sư tử đá lớn.
“Hạ quan bái kiến đại nhân.” Cùng với việc tri huyện với quan phục chỉnh tề hành lễ, trợ tá, huyện thừa, chủ bộ, điển sử phía sau ông cũng đồng thời cúi đầu hành lễ.
Lý Hỏa Vượng xuống xe ngựa, nhìn về phía tri huyện này, đối phương nhìn chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi thấp, đứng vô cùng nổi bật giữa đám người.
"Bớt nói chuyện phiếm, đi vào đi. Chính sự gấp rút.” Lý Hỏa Vượng vừa nói, chuyển từ khách thành chủ tiên phong đi vào trong, những người khác vội vàng đi theo.
“Soạt, soạt...” Trong đường không ngừng vang lên tiếng lật giấy, một đám người đồng thời cúi người, cẩn thận nhìn Lý Hỏa Vượng đang lật xem hồ sơ.
Khi trà trên bàn bên cạnh không còn bốc hơi nữa, Lý Hỏa Vượng đặt đồ vật trong tay xuống: “Chín đứa nhỏ bị mất, năm khuê nữ mới lớn bị làm nhục?”
Tri huyện ở một bên vội vàng bước lên một bước: "Tại hạ cho rằng số nữ tử bị làm nhục không chỉ có vậy, chỉ là vì bọn họ ngại báo quan, cho nên...”
"Chỉ có vậy thôi sao? Chỉ có chút chuyện này sao?” Ánh mắt Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào mắt tri huyện.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán ông rơi xuống, ông chắp tay khom người với Lý Hỏa Vượng, sau đó quay đầu nói với những người khác: "Các ngươi lui xuống hết đi, Chu bổ đầu, bảo người bao vây tứ phía của nha môn lại.”
Tiếng bước chân lộp cộp xa dần, trong cả căn phòng, chỉ còn lại hai người Lý Hỏa Vượng và tri huyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận