Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 286: Thổ phỉ

Lý Hỏa Vượng nhìn đối phương ôm tai lăn lộn al hét, cậu lười nhiều lời.
Trực tiếp nâng lên trường kiếm chuẩn bị chém đầu đối phương.
“Lý sư huynh, nhìn xem đây là cái gì!"
Tiếng kêu đột ngột ngăn trở Lý Hỏa Vượng.
Tôn Bảo Lộc cầm một thứ đi tới, Lý Hỏa Vượng nhìn qua, đó là tẩu thuốc cũ bị mài sáng bóng.
Hình dạng, hoa văn của tẩu thuốc này sao mà quen thuộc quá.
“Lý sư huynh, đây là tẩu thuốc của Lữ bầu gánh! Không nhầm được, lúc trước đi chung đường ông ấy còn cho ta mượn hút mấy lần."
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy, cẩn thận ngắm nghía, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Vậy xem ra tám chín phần mười Lữ bầu gánh đã bị đám thổ phỉ này bắt.
Lý Hỏa Vượng hưo tẩu thuốc trước mặt thổ phỉ nằm dưới đất, giọng của cậu lạnh lùng hỏi:
“Lấy cái này ở đâu ra? Có phải gần đây các ngươi cướp bóc một nhóm gánh hát?"
“Ngươi có giỏi thì giết đi, Lưu Oai Miệng này là hảo hán đội trời đáp đất, đừng hòng bắt ta bán đứng huynh đệ!”
Thổ phỉ kia rít gào với Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt hung hăng không sợ gì.
Nhìn bộ dạng đó của hắn, máu nóng dồn lên não Lý Hỏa Vượng, cậu cười, cởi bao da dê bên vạt áo ra.
Rào rào!
Tiếng kim loại va chạm nhau, một loạt dụng cụ tra tấn kiểu dáng khác nhau được lau bóng bẩy hiện ra.
"Muốn ta giết ngươi? Mơ đẹp đấy!”
Một khoảng thời gian ngắn kế tiếp, Lưu Oai Miệng bị mài từng ngón tay, tiếng hét thảm vang thật xa trong núi đá.
Những người khác quay đầu đi, không nhẫn tâm nhìn nữa.
Khi Lưu Oai Miệng bị mài chỉ còn lại cổ tay, mặt hắn đầy nước mũi và nước mắt rốt cuộc chịu khai ra.
"Ta nói! Ta nói! Đại đương gia mấy ngày này mẹ già trong nhà có đại thọ bảy mươi, nên cố ý bắt một gánh hát về, họ còn ở trên núi!”
Lý Hỏa Vượng tiện tay vứt dụng cụ tra tấn đẫm máu xuống trước mặt Lưu Oai Miệng, khiến hắn sợ tới mức rụt ra sau.
“Xéo đi, không muốn chịu hành hạ thì dẫn ta đi trại của các ngươi.”
Lưu Oai Miệng không dám từ chối, lật đật bò dậy, ngoan ngoãn ở đằng trước dẫn đường.
Lúc này, Tôn Bảo Lộc ở một bên dùng xác chết lau máu dính trên kiếm mang theo một chút do dự nói:
“Hay là bỏ đi Lý sư huynh, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Lữ bầu gánh cùng chúng ta không thân chẳng quen ...”
Bị ánh mắt nghiêm khắc của Lý Hỏa Vượng liếc qua, Tôn Bảo Lộc né tránh.
"Ta là Lý Hỏa Vượng, không phải Đan Dương Tử, không biết thì thôi, nếu biết Lữ bầu gánh bị bắt thì phải nghĩ cách cứu về!”
“Càng miễn bàn đám khốn này nói chuyện không hợp liền ra tay, ta muốn chúng phải cho ta một lời giải thích!”
Chuyện khác không bàn tới, nếu một đám thổ phỉ vào nhà cướp của đều có thể tùy ý khi dễ mình thì quá bực tức.
Trên thế giới này có vài thứ chính mình không chọc vào được, nhưng cũng có một vài thứ mình có thể cứng rắn giải quyết.
Xe ngựa chuyển hướng, đi theo Lưu Oai Miệng hướng tới sơn trại thổ phỉ ở phía sau.
"Chân nhân thuận buồm xuôi gió, chúng ta sau này gặp lại."
Âm thanh đến từ sau lưng, Lý Hỏa Vượng quay đầu phát hiện nói chuyện là lão nhân lúc trước đi chung đường, ông đã leo qua tảng đá chặn đường.
Lý Hỏa Vượng tùy ý chắp tay với ông rồi đi tiếp.
Lão nhân gặp trên đường đó bị Lý Hỏa Vượng nhanh chóng quên đi, cậu tập trung tất cả chú ý vào chuyện sắp đối mặt.
Nghe Lưu Oai Miệng kể, Lý Hỏa Vượng rất nhanh hiểu rõ quy cách của đám sơn tặc này.
Lão đại của bọn họ có biệt hiệu Đại Kim Long, là trùm của Man Tử Sơn này.
Bọn họ không phải lưu phỉ, mà là ổ thổ phỉ lâu năm tứ lương bát trụ.
Lý Hỏa Vượng vừa đi vừa hỏi:
"Cái gì là tứ lương bát trụ?"
Lý Hỏa Vượng được Lưu Oai Miệng cho biết một đống danh hiệu.
Nhưng tổng hợp lại thì đó là thân phận làm việc trong ổ cướp.
Đầu đao phụ trách cướp bóc.
Lương đài quản vật chất.
Thủy hương quản trạm gác ngầm và ngoài sáng của trại.
Phiên đống đưa ra mưu kế.
Ương tử phòng bắt cóc con nhà giàu lên núi.
Hoa thiệt tử hăm dọa người nhà của con tin ra tiền chuộc.
Sáp thiên tử cải trang thành bình dân tìm hiểu tin tức.
Cuối cùng là tự tượng, viết thư đòi tiền chuộc và các việc liên quan tới chữ.
Đầu tiên là đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia, tiếp đó là những tứ lương bát trụ, tiếp theo nữa là đám lâu la làm việc vặt.
Nguyên ổ cướp giống như Kim Tự Tháp, thứ tự rõ ràng, nhìn là hiểu ngay.
"Rõ ràng chỉ là thổ phỉ mà đặt quy củ như quân doanh, trên núi các ngươi có bao nhiêu người?"
“Chưa đếm bao giờ, ước chừng có mấy trăm người.”
Sau khi Lưu Oai Miệng hoàn toàn tan vỡ thì giống như chó nhà có tang hỏi gì đáp nấy.
“Năng lực của đại dương gia các ngươi thế nào? Có thần thông gì không?”
"Thần thông? Tự nhiên là không có, đại đương gia của chúng ta vóc người to lớn, dùng búa.”
"Mấy trăm người? Không có thần thông? Chỉ là thổ phỉ bình thường ...” Trong lòng Lý Hỏa Vượng lặng lẽ tính toán thực lực hai bên địch ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận